Thấy Diệp Ninh thật sự đồng ý, tất cả mọi người đều kinh ngạc và vui vẻ, đặt hết toàn bộ hi vọng lên người cô.
“Thật ra ngoại trừ nữ chính ra, ứng cử viên cho vai nam chính cũng rất khó lựa chọn. Ba người này tạm thời chính là ba diễn viên khá nổi tiếng trong giới điện ảnh, Văn Hí thì diễn khá tốt, nhưng mà diễn cảnh võ thuật thì vẫn còn thiếu một chút.”
Nếu dựa theo kịch bản mà Lý Hiểu và Xa Hoành Minh từng viết lúc trước thì ba diễn viên này diễn không thành vấn đề, nhưng trong kịch bản của Diệp Ninh viết đã tăng thêm rất nhiều suất diễn võ thuật và cảnh đánh nhau.
Ngô Thu Á muốn nhanh chóng xác định diễn viên cũng là vì có thể dùng càng nhiều thời gian để tiến hành một ít huấn luyện cần thiết cho bọn họ.
Còn chuyện sau khi tập huấn xong có thể đạt đến hiệu quả mà ông ấy muốn hay không thì vẫn còn khó mà nói.
Diệp Ninh theo lời Ngô Thu Á nói, nhìn lướt qua ảnh chụp nam để trên bàn, sau đó lại nói: “Thật ra chúng ta có thể nghĩ thoáng một chút, tìm một người thật sự biết võ để đóng vai nam chính.”
Cô là người hiểu biết về kịch bản nhất, điểm sáng nhất của kịch bản là về phương diện võ thuật, cho nên chỉ cần suất diễn đánh nhau xuất sắc thì bộ điện ảnh này cũng coi như đã thành công một nửa.
Ngô Thu Á rõ ràng là hơi sửng sốt một chút, nỉ non nói: “Tìm một người thật sự biết võ...”
Diệp Ninh cười nói: “Tôi chỉ là cảm thấy diễn viên được huấn luyện chắc chắn sẽ không thể nào sánh bằng với người thật sự biết võ, còn không bằng tìm luôn một người thật sự biết võ đến diễn, như vậy chẳng phải đơn giản hơn nhiều sao?”
Ngô Thu Á và Trương Quốc Trụ liếc nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy một cánh cửa mới được mở ra.
“Nhưng mà phương diện kỹ thuật diễn thì phải làm sao đây?”
“Huấn luyện diễn viên học võ dễ hay là dạy cho người biết võ học cách biểu diễn dễ hơn? Với lại tôi cảm thấy trên mảnh đất của chúng ta có vô số nhân tài, muốn tìm một người vừa biết võ, lại vừa biết diễn kịch, chắc là cũng không phải vấn đề khó khăn gì mà đúng không?”
Diệp Ninh như có thâm ý nói, trong trí nhớ của cô có vô số diễn viên vừa biết võ lại còn có kỹ thuật diễn, đồng thời ngoại hình còn rất xuất sắc.
Hiện tại chẳng qua chỉ là khai quật ra bọn họ sớm hơn mà thôi.
Cảm xúc Ngô Thu Á trở nên kích động, vỗ nhẹ vào trán mình nói: “Sao tôi lại không nghĩ đến chuyện này chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-vo-a-li-hon-nao-co-de/chuong-723.html.]
Đầu óc của người trẻ tuổi đúng là linh hoạt hơn bọn họ rất nhiều.
Diệp Ninh thật sự là nói một câu đã làm mọi người bừng tỉnh hiểu ra.
Trương Quốc Trụ và những người khác đều hưng phấn, kiến nghị này rất có tính khả thi.
Ngô Thu Á vội vàng đi sắp xếp.
Chờ đến khi Diệp Ninh và Trương Quốc Trụ rời khỏi xưởng sản xuất điện ảnh thì trời đã tối đen.
Trên đường đi về nhà nghỉ, Trương Quốc Trụ đầu tiên là quơ tay múa chân nói một lúc, sau đó lại chủ động xin lỗi Diệp Ninh.
“Diệp Ninh, có phải tôi lại mang phiền phức đến cho cô rồi không? Hôm nay cô cũng gặp được Thủy Du Vi rồi đó, chúng tôi thật sự hết cách với cô ta rồi.”
TBC
Diệp Ninh bình tĩnh nói: “Cũng không tính là phiền phức gì, nhưng mà chuyện này thật sự rất khó giải quyết.”
“Vậy cô đã có cách gì chưa?” Trương Quốc Trụ căng thẳng nhìn chăm chú vào cô.
Cô chỉ dùng nửa ngày đã khiến cho toàn bộ đội ngũ làm phim thay đổi cái nhìn về cô, rõ ràng cô đã trở thành quân sư của bọn họ rồi.
Nếu đến cả cô cũng không thể thuyết phục được Thủy Du Vi, vậy có lẽ cũng chỉ có thể để Thủy Du Vi đảm nhiệm vai nữ chính mà thôi.
Diệp Ninh suy nghĩ một lúc nói: “Mấy ngày nay cứ xử lý chuyện phỏng vấn diễn viên và nam chính trước đi.”
Trương Quốc Trụ lập tức biết cô tính toán cái gì: “Ý của cô là tạm thời không để ý đến Thủy Du Vi?”
Quả nhiên, Diệp Ninh gật đầu.
Hiện tại Trương Quốc Trụ đã hoàn toàn tin tưởng cô, trực tiếp đồng ý ngay.
Ngó lơ cô ta một thời gian cũng tốt, ít nhất chờ Thủy Du Vi không còn quá tức giận Diệp Ninh nữa, như vậy Diệp Ninh đi thuyết phục cô ta cũng sẽ dễ dàng hơn.