Khớp xương của bàn tay đang nắm ly rượu của Mục Văn Hạo bắt đầu lộ ra màu trắng, lần đầu tiên trong đời anh ta ước gì khúc nhạc dạo này có thể kéo dài đến suốt đời.
Bầu không khí đã được đẩy lên cao, tất cả mọi người ở nơi đây đều gióng lỗ tai, chờ đợi buổi biểu diễn của Mộng Kiều Nhụy, cũng chính là “Diệp Tử”.
TBC
Mộng Kiều Nhụy bắt đầu mở miệng.
Nhưng cô ta chỉ mới phát ra một âm tiết đơn giản, lập tức làm cho xung quanh đều ồ lên.
Âm nhạc vẫn còn đang phát, nhưng Mộng Kiều Nhụy lại lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Tiếng hát dừng lại, cô ta kinh ngạc phát ra âm thanh: “Giọng, giọng nói của tôi...”
Tiếng nói đột nhiên khàn đặc, hoàn toàn không còn vẻ trong trẻo như lúc nãy.
Nhân viên công tác cũng đã nhận ra khác thường, tắt âm nhạc đi trước.
Mộng Kiều Nhụy luống cuống: “Vì sao giọng nói của tôi lại biến thành thế này?”
Cho dù cô ta đã cố gắng phát ra âm thanh lắm rồi, nhưng mà mỗi một từ cô ta nói ra vẫn làm người ta rất khó có thể nghe thấy.
“Văn Hạo...”
Hai mắt cô ta rưng rưng nhìn về phía Mục Văn Hạo, có khiếp sợ, có khó tin, nhưng lại có càng nhiều bất an và hoảng loạn.
Thật ra Mục Văn Hạo cũng ngơ ngác, anh ta hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Giọng nói của Mộng Kiều Nhụy đột nhiên trở nên vô cùng khó nghe, đừng nói là ca hát, đến cả việc phát âm cũng đã rất khó khăn rồi.
Tuy rằng anh ta không biết là đã có chuyện gì xảy ra, nhưng lại lập tức ý thức được ít nhất hiện tại cô ta không cần phải tiếp tục ca hát nữa.
Nghĩ đến chuyện này, Mục Văn Hạo lập tức nhanh chóng chạy qua đó.
Mộng Kiều Nhụy trực tiếp nhào vào trong lòng n.g.ự.c anh ta, nghẹn ngào khóc nấc lên.
Tất cả mọi người tham dự bữa tiệc đều không hiểu gì hết, tình hình dần dần trở nên mất kiểm soát.
Mặt của lãnh đạo có vẻ vô cùng nghiêm túc, lập tức ra lệnh với nhân viên công tác và đội trưởng đội bảo vệ: “Đi xác nhận tình huống của vị hôn thê tổng giám đốc Mục trước đi.”
Hiện tại không có bác sĩ, chỉ có thể bảo bọn họ đi lên xác nhận.
Lúc này mặt Mộng Kiều Nhụy đã dính đầy nước mắt, không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
“Cổ họng... Hỏng rồi... rượu, có... vấn đề.”
Tiếng nói đứt quãng, không chỉ có Mục Văn Hạo nghe hiểu mà tất cả mọi người cũng đều hoảng sợ, giống như gặp phải chuyện đáng sợ gì, bắt đầu tự cảm nhận tình huống cơ thể mình.
Đúng là trước khi Mộng Kiều Nhụy lên sân khấu đã có uống một ly rượu, nếu thật sự là rượu có vấn đề thì rất có khả năng những người khác cũng sẽ bị vạ lây.
Đây không phải là vấn đề cơ thể của một người xuất hiện tình trạng không khỏe, mà đã liên quan đến việc đầu độc.
“Lập tức phong tỏa nơi này, gọi công an đến! Bảo vệ sự an toàn của lãnh đạo và mọi người!” Đội trưởng đội bảo vệ nhanh chóng quyết định, đưa ra mệnh lệnh.
Tất cả những người có mặt ở hiện trường ngày hôm nay đều là người khống chế toàn bộ mạch m.á.u kinh tế của tỉnh thành, bất cứ ai trong số bọn họ xuất hiện vấn đề thì đều không phải là việc nhỏ.
Mặc dù bọn họ đã cố gắng ổn định trật tự, nhưng xung quanh vẫn rất rối loạn, có người liên tục kêu gào đòi gặp bác sĩ.
Mục Văn Hạo ôm Mộng Kiều Nhụy đang khóc sướt mượt, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Ngay từ lúc bắt đầu anh ta còn cảm thấy có phải đây là thủ đoạn Mộng Kiều Nhụy dùng để tránh bị bại lộ, nhưng hiện tại anh ta đã không còn cảm thấy như thế nữa.
Mộng Kiều Nhụy không thể nào biết trước được những chuyện sẽ xảy ra khi đến nơi này, hơn nữa hiện tại cổ họng của cô ta thật sự đã xuất hiện vấn đề.
Cho nên khả năng duy nhất chính là thật sự có người đã hạ độc vào rượu!