Cố Phong kiến nghị: “Nếu có thể thì chúng ta cùng nhau đi về được không? Anh còn được nghỉ thêm ba ngày nữa.”
Nếu có thể cùng nhau đi về, anh cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của cô trên đường về nữa.
Nhưng mà anh cũng không biết cô có đồng ý hay không.
Diệp Ninh quả nhiên không lập tức đồng ý ngay.
Ngay lúc Cố Phong tưởng rằng cô sẽ từ chối thì cô mới nói: “Xem tình hình thế nào đã, chờ tôi xác định các công việc đều hoàn thành rồi thì có thể đi về chung luôn.”
Bên phía điện ảnh thì có lẽ không còn chuyện gì của cô nữa, nhưng mà không biết bên phía nhà xuất bản ảnh âm có cần ghi âm bù hay không nữa?
Hai mắt Cố Phong sáng lên, không ngờ cô sẽ đồng ý.
Hơn nữa anh phát hiện thật ra Diệp Ninh đối xử với anh vẫn khá khác với những người khác, cho dù tối hôm qua bọn họ đã xảy ra chuyện thân mật như thế, nhưng Diệp Ninh cũng không hề xa cách anh chút nào.
Nếu trong lòng cô gái này thật sự không hề có anh, chỉ xem anh như bạn bè bình thường, vậy thì ít nhất hiện tại cô cũng sẽ cố tình duy trì khoảng cách với anh mới đúng chứ nhỉ?
Cố Phong ý thức được điểm này rồi, lập tức vui vẻ muốn phát điên.
Diệp Ninh quay đầu lại, lập tức nhìn thấy anh đang đứng ở đằng sau “cười ngu”.
“Anh cười cái gì thế?”
Lúc này Cố Phong mới ý thức được anh đã quên mất việc quản lý biểu tình, vội vàng thu hồi nụ cười trên mặt đi, bảo cô lại dựa vào ghế sofa lần nữa, tiếp tục xoa bóp cho cô.
Diệp Ninh không nhận được câu trả lời, lại càng khó hiểu hơn.
Nhưng mà cô cũng không hỏi tiếp nữa, thật ra con người của Cố Phong vẫn rất là khó đoán.
Cô lại tập trung lực chú ý về phía công việc chiều hôm nay, có chút chờ mong nỉ non nói: “Hi vọng hóa trang và cách tạo hình chiều nay của Tiêu Tùng và Lâm Nhiên lại có thể mang đến bất ngờ mới.”
Rõ ràng đây chỉ là một câu rất bình thường, nhưng mà vào đến lỗ tai của Cố Phong thì anh trực tiếp che chắn mất cái tên Lâm Nhiên.
Động tác trên tay hơi khựng lại, anh hơi rũ mắt che giấu cảm xúc bên trong đi.
“Hình như em rất đánh giá cao cái người tên Tiêu Tùng kia nhỉ?”
Không biết có phải là ảo giác của Diệp Ninh hay không, mấy lời này anh nói ra nghe có vẻ chua lòm, hơn nữa khi nhắc đến Tiêu Tùng, hình như giọng điệu nói chuyện của anh cũng trở nên không được bình thường cho lắm.
“Tiêu Tùng là nam chính do đạo diễn Ngô lựa chọn kỹ càng mà tìm được, tôi đương nhiên phải đánh giá cao rồi. Hơn nữa tôi có dự cảm, chờ điện ảnh công chiếu, Tiêu Tùng chắc chắn sẽ trở thành một diễn viên mới nổi tiếng chạm tay là bỏng!”
Diệp Ninh vô cùng tự tin vào kịch bản của bản thân và thực lực của hai người Ngô Thu Á, Trương Quốc Trụ. Không chỉ riêng Tiêu Tùng, mà tất cả các diễn viên tham dự trong bộ điện ảnh này, còn có biên kịch là cô, đều sẽ đạt được thành công như mong muốn.
“Là thế sao? Nhưng sao anh cảm thấy Tiêu Tùng cũng chỉ bình thường thôi mà.” Giọng nói của Cố Phong rầu rĩ, rõ ràng là đang không vui.
Diệp Ninh nhướng mày, nhìn anh với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Dựa theo tính cách của anh, chắc chắn không phải loại người sẽ nói ra những lời này.
“Anh bị làm sao thế? Hình như anh không hài lòng về Tiêu Tùng cho lắm.”
Không lẽ anh đã nhận ra điểm gì đó mà bọn họ không để ý đến sao?
Cố Phong xụ mắt, thở hắt ra.
“Không có.”
Diệp Ninh tiếp tục hỏi: “Vậy vì sao lúc nãy anh lại nói như thế?”
Vẻ mặt của Cố Phong vô cùng lạnh nhạt, trong lòng ghen tị muốn chết: “Em để ý lời đánh giá của người khác về anh ta đến thế à?”
Sáng sớm khi vừa mới nhìn thấy cái tên Tiêu Tùng kia, cô cũng đã nhìn chằm chằm người ta vài giây. Buổi trưa ở nhà ăn lại vừa nói vừa cười, hiện tại lại càng nhớ mãi không quên tên đó.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ thấy cô thân thiết với người vừa mới gặp nào như thế này.