Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 810

Mục Văn Hạo vô cùng tự tin tiếp tục nói: “Anh chỉ có thân phận quân nhân, mỗi tháng cầm một chút xíu tiền trợ cấp, để cô ấy sống một cuộc sống túng quẫn, buộc phải đi ra ngoài làm việc. Cho dù sau này anh lại bò lên cao hơn nữa thì cũng không thể nào cho cô ấy vật chất và tự do mà cô ấy muốn.”

Sắc mặt Diệp Ninh dần dần trở nên lạnh lùng: “Anh nói đủ rồi đó.”

“Diệp Ninh, tại sao cô phải bảo vệ anh ta như thế chứ? Cô ngẫm lại khoảng thời gian quá khứ, người đàn ông này đã đối xử với cô như thế nào? Nếu không có tôi, có lẽ một năm trước cô cũng đã ăn ngủ đầu đường rồi.” Mục Văn Hạo nói một cách đúng lý hợp tình.

Rõ ràng anh ta là người đầu tiên giúp cô vượt qua tình cảnh túng quẫng, cho nên nếu muốn tính rõ ràng thì anh ta mới là người thật sự đối xử tốt với cô.

Diệp Ninh nghĩ đến khoảng thời gian tiếp theo cô đều phải ở chung với Mục Văn Hạo, hơn nữa còn trong bầu không khí như thế này, thật sự rất muốn nổi giận.

“Mục Văn Hạo, có phải anh bị thần kinh không hả? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không thích anh. Hơn nữa chuyện tôi không thích anh không có liên quan gì đến bất cứ ai, tôi chỉ là không có cảm giác với anh mà thôi, đơn giản thế đây, hiểu chưa?”

Tuy rằng tình huống này không thích hợp lắm, nhưng cô vẫn không khống chế được mà nói ra.

Mục Văn Hạo chính là một tên điên, cô cũng không thể dùng thái độ đối xử với người bình thường để đối xử với anh ta.

Câu nói này chẳng khác nào đả kích cực lớn đối với Mục Văn Hạo, làm cảm xúc của anh ta lập tức trở nên kích động.

“Tôi không quan tâm cô có thích tôi hay không, tôi thích cô, muốn ở cạnh cô...”

“Đủ rồi.” Cố Phong từ nãy đến giờ luôn im lặng lên tiếng ngắt ngang mấy lời nói điên khùng của Mục Văn Hạo, trong giọng nói trầm thấp giống như đang ấp ủ mưa rền gió dữ.

Lý trí của Mục Văn Hạo về lại một chút, cũng dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía anh.

 

Diệp Ninh có chút bất an, sợ hai người bọn họ sẽ đánh nhau ngay trong xe.

Chuyện cô lo lắng cũng không xảy ra, Cố Phong tiếp tục dùng giọng nói mạnh mẽ của mình nói với Mục Văn Hạo: “Không phải lúc nãy anh hỏi tôi là tôi có thể cho Tiểu Ninh cái gì sao? Hiện tại tôi có thể nói cho anh biết, tôi có thể cho em ấy sự tôn trọng và tất cả những gì tôi có thể cho!”

“Tôi sẽ không buộc em ấy đi làm bất cứ chuyện gì mà em ấy không thích, cho dù em ấy không thích tôi thì tôi cũng sẽ không tạo bất cứ bối rối gì cho em ấy. Tôi thích em ấy, muốn nhìn em ấy vui vẻ, hạnh phúc. Chứ không phải ích kỷ dùng thủ đoạn đê tiện để giam giữ em ấy ở lại bên người.

Mỗi một câu, mỗi một chữ Cố Phong nói ra đều đập mạnh vào trái tim của Diệp Ninh và Mục Văn Hạo.

Chẳng qua hai người bọn họ có cảm giác hoàn toàn trái ngược nhau.

Mà trong trận thi đấu này, về phương diện thái độ đối với tình yêu giữa Cố Phong và Mục Văn Hạo đã thấy rõ ai thắng ai thua.

Sắc mặt Mục Văn Hạo cực kỳ khó coi, hơi thở dồn dập. Nhất là khi nhìn thấy Diệp Ninh ngơ ngẩn nhìn Cố Phong, sâu trong đáy mắt lại bắt đầu dâng lên lệ khí.

TBC

“Anh hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là yêu, càng không xứng có được tình yêu của bất cứ ai, bởi vì tất cả những gì anh làm đều xuất phát từ lòng ích kỷ của bản thân mà thôi.” Cố Phong hoàn toàn không sợ sẽ chọc giận anh ta.

“Cố Phong!” Mục Văn Hạo giống như bị chọc trúng chỗ đau, giận dữ gầm lên, trông rất đáng sợ.

Tất cả hành khách trong xe đều sợ hãi, rụt người co rúm ngồi ở vị trí của mình, sợ bị lửa giận của người đàn ông khủng bố đáng sợ này lan đến.

Cố Phong cười lạnh: “Đạo lý này rất đơn giản, có cần phải thẹn quá hóa giận đến mức này sao? Muốn đánh nhau thì tôi chiều anh tới cùng, nhưng mà không phải ở chỗ này, chờ xuống xe chúng ta lại đi tìm nơi khác.”

Mục Văn Hạo gần như là rặn ra từ trong cuống họng nói: “Được.”

 
Bình Luận (0)
Comment