Trịnh Thư Vân bị Diệp Ninh nắm thóp, cô ấy cũng biết nếu Diệp Ninh thật sự đi hỏi Lâm Thanh thì Lâm Thanh chắc chắn sẽ nói cho Diệp Ninh biết sự thật, vậy còn không bằng để cô ấy nói luôn cho rồi.
“Cũng không phải là chuyện không thể nói gì, tôi nói cho cô là được.”
Diệp Ninh nghiêm túc lắng nghe.
“Những người ở lại nơi đây đều là gia đình quân nhân, hơn nữa còn là gia đình của các quân nhân có cập bậc không thấp, cô thông minh như thế, không lẽ còn không đoán được sao?” Trịnh Thư Vân gợi ý cho cô một chút.
Diệp Ninh lập tức hiểu ra, theo bản năng nói: “Nhưng mà sau khi tôi và Cố Phong ly hôn xong thì căn nhà này mới phân cho tôi mà.”
Cũng chính là vì chuyện này cho nên từ trước đến nay cô đều không suy nghĩ quá nhiều.
Trịnh Thư Vân thở dài: “Cô là một người thông minh như thế, tại sao cứ đụng đến chuyện tình cảm là lại trở nên ngu ngốc thế. Căn nhà này là doanh trưởng Cố cố ý xin với trong đoàn, cũng coi như là ngoại lệ.”
Tâm trạng Diệp Ninh vô cùng phức tạp, thì ra là thế.
Cho nên Lâm Thanh cũng đang giúp Cố Phong lừa gạt cô.
Trịnh Thư Vân thấy sắc mặt của cô liên tục thay đổi, đại khái cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của cô.
“Thật ra doanh trưởng Cố đối xử với cô cũng khá tốt mà, tuy rằng tôi không hiểu vì sao hai người lại nhất định phải ly hôn, nhưng trong lòng của doanh trưởng Cố chắc chắn có cô.”
Trước kia cô ấy cũng không hiểu về chuyện tình cảm lắm, nhưng hiện tại thì khác, bây giờ cô ấy đã biết thích một người là như thế nào rồi.
Diệp Ninh buộc bản thân hoàn hồn lại: “Tôi biết anh ấy rất tốt với tôi.”
“Vậy cô và anh ấy...”
“Thật ra hiện tại tôi cũng không muốn nghĩ quá nhiều đến phương diện tình cảm, muốn phát triển tốt sự nghiệp hơn.” Diệp Ninh né tránh câu hỏi của Trịnh Thư Vân.
Cô thật sự khá do dự đối với Cố Phong.
Trịnh Thư Vân nghe cô nói như thế, cũng không tiện tiếp tục hỏi nữa.
Nhưng mà cô ấy vẫn cảm thấy nếu Diệp Ninh bỏ lỡ Cố Phong thì chắc chắn sẽ là tổn thất của Diệp Ninh.
“Cũng trễ rồi, tôi phải về đây.”
Hai người vừa mới làm hòa, vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Diệp Ninh cố ý đưa cho cô ấy đặc sản mà cô ấy mua từ kinh thành về.
Trịnh Thư Vân cũng không khách sáo, còn biết mang đặc sản về cho cô ấy, cũng coi như cô có lương tâm.
Chờ Trịnh Thư Vân rời đi, Diệp Ninh lại đắm chìm vào trong suy nghĩ...
Ngày hôm sau.
Các thành viên trong đội nhạc khí nhìn thấy Diệp Ninh đến, tất cả đều hưng phấn xúm lại gần.
Mọi người đều chỉ biết Diệp Ninh đi kinh thành, nhưng rốt cuộc là đi làm gì thì không ai biết.
Diệp Ninh cố ý mang theo đồ ăn vặt cho mọi người, bầu không khí cực kỳ vui vẻ.
Nhất là khi mọi người nhìn thấy Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân bắt đầu nói chuyện, lập tức biết hai người bọn họ đã làm hòa rồi.
“Sao không nhìn thấy Ngô Hàm Nhu đâu thế?”
Diệp Ninh nhìn lướt qua xung quanh, chỉ là không nhìn thấy bóng dáng của Ngô Hàm Nhu đâu.
Trịnh Thư Vân trả lời: “Cô vừa mới đi kinh thành không được mấy ngày thì cô ta cũng xin nghỉ phép rồi.”
Bên cạnh có người nhịn không được nói: “Trong đội của chúng ta chỉ có cô ta là đặc biệt nhất, đến đây lâu như thế rồi mà còn chưa biết sử dụng loại nhạc cụ gì, còn không thèm để ý đến ai. Nếu đổi thành những người khác thì chắc đã bị trong đoàn mời đi nói chuyện từ lâu rồi.”
“Tuy rằng Ngô Hàm Nhu ở đội nhạc khí của chúng ta không có tác dụng gì, nhưng người ta lại là cục cưng của đội ca hát. Nếu như cô cũng giỏi như người ta thì cũng có thể thích làm gì thì làm như cô ta.”
Diệp Ninh nghe mọi người nói chuyện rôm rả, gần như ai nấy đều rất khó chịu với Ngô Hàm Nhu.
TBC
Cô theo bản năng nhìn về phía Trịnh Thư Vân, Trịnh Thư Vân cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.