Cho nên Chân Hồng Phỉ nói chỉ cần Diệp Ninh đạt được một nửa doanh số bán hàng của cô ta năm xưa, cũng đã là bảy tám nghìn, một người mới ra mắt, hơn nữa còn chưa từng có bất cứ cơ sở quần chúng nào, sao có thể làm được chứ.
“Chị Chân, cô nói đùa rồi. Đừng nói là đạt được một nửa doanh số của cô, chỉ e là chỉ cần đạt đến doanh số ba năm nghìn cũng đã là kỳ tích cực lớn rồi.”
Lời trợ lý nói cuối cùng cũng làm Chân Hồng Phỉ hài lòng mỉm cười.
Đúng vậy, muốn nổi tiếng thì cũng phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa.
Cô ta đang đánh cược Diệp Ninh không có số nổi tiếng!
Một bên khác, điện thoại trong phòng của Nghiêm Hân cũng sắp bị người khác gọi điện thoại đến nổ tung rồi.
TBC
Mà ông ta lại hoàn toàn không có ý định nghe máy.
Mấy người này đều gọi điện thoại đến để tìm hiểu tình hình của Diệp Ninh.
Dù sao thì đó cũng là ca khúc do ông ta tỉ mỉ sáng tác, lại trực tiếp đi đưa cho một người mới là Diệp Ninh biểu diễn, tất cả mọi người trong giới đều đang tò mò rốt cuộc Diệp Ninh có tài năng đến cỡ nào chứ?
Nhưng mà lại có ai chịu tin rằng ông ta là nhạc sĩ nhưng cũng chưa bao giờ được gặp mặt ca sĩ chứ.
Hiện tại ông ta đang cực kỳ hối hận, lúc trước khi ký hợp đồng với nhà xuất bản thì nên quy định luôn ca sĩ biểu diễn nó mới đúng.
“Lão Nghiêm, sao ông không nghe điện thoại đi?”
Ông bạn thân Hồ Hải đang ngồi uống trà cùng ông ta dùng giọng điệu trêu chọc nói.
“Không cần thiết phải nghe máy.” Nghiêm Hân vừa nói vừa không chút do dự rút dây điện thoại ra
Trong nháy mắt toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh trở lại.
Tuy rằng ông ta không nói gì, nhưng trong lòng Hồ Hải lại biết rất rõ ràng, dù sao thì hiện tại trong giới đều đã đồn thổi rần rần rồi.
“Theo tôi cảm thấy ông cũng không cần quá bi quan như thế, ca khúc mà ông sáng tác hoàn toàn không có vấn đề gì, cho dù là để một người mới hát thì cũng sẽ không phá hủy danh tiếng của ông. Huống chi tôi cảm thấy thật ra làm như thế cũng có chỗ lợi.”
“Chỗ lợi gì chứ?” Hiện tại Nghiêm Hân cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, sợ bởi vì lần phát hành băng từ này mà ảnh hưởng đến danh dự của ông ta.
Hồ Hải biết ông ta đang phiền lòng, cầm ly trà lên uống một ngụm giải khát, tiếp tục an ủi nói: “Đúng vậy. Nếu người mới này có thể dùng một ca khúc đã nổi tiếng, không phải sẽ càng chứng minh được thực lực sáng tác của ông sao? Đương nhiên nếu cô ta làm không được thì chắc chắn là vì thực lực của cô ta có vấn đề, không liên quan gì đến ông hết.”
“Nếu như thật sự nhẹ nhàng như ông nói thì tốt rồi, hiện tại không biết có bao nhiêu người đang chờ xem trò hề của tôi nữa kìa.” Nghiêm Hân nói xong lại thở dài thườn thượt.
Hơn nữa cái cô Diệp Ninh kia hoàn toàn không biết trời cao đất rộng là gì, còn gia tăng thêm một ca khúc do chính cô sáng tác vào đó, thật sự là đang hạ thấp trình độ tổng thể của băng từ.
Hồ Hải cũng không thể phủ nhận chuyện này, bởi vì hiện tại Nghiêm Hân là nhà soạn nhạc tốt nhất trong nước, gần như các ca khúc do ông ta sáng tác ra đều rất được yêu thích, những năm gần đây thật sự đã làm cho không ít người ghen tị.
“Nghĩ thoáng chút đi, dù sao là sống hay c.h.ế.t thì còn chưa biết được đâu.”
Ánh mắt Nghiêm Hân hơi d.a.o động: “Tôi đã liên hệ với phóng viên Vương rồi, chờ sau khi băng từ phát hành, tôi sẽ tiếp nhận phỏng vấn, đến lúc đó sẽ giải thích đầu đuôi mọi chuyện rõ ràng.”
Ít nhất phải làm cho tất cả mọi người đều biết, ông ta cũng bị nhà xuất bản giấu diếm, hơn nữa không có bất cứ mối quan hệ gì với Diệp Ninh.
Hồ Hải cũng đoán ra được ý đồ của ông ta: “Làm vậy cũng được. Dù sao cứ chuẩn bị sẵn sàng cả hai đầu đi, như thế cũng không đến mức trở tay không kịp.”
Nghiêm Hân hoàn toàn không chờ mong rằng băng từ sẽ bán chạy, thậm chí còn có chút chán ghét người mới Diệp Ninh này.
Còn cái chuyện mà dùng một khúc nổi tiếng mà Hồ Hải nói, đó rõ ràng là chuyện không tưởng. Dù sao thì cũng là người dựa vào mối quan hệ đi cửa sau, làm gì có được nhiều tài năng như thế chứ?