Xưởng sản xuất điện ảnh.
“Cắt! Qua! Mọi người nghỉ ngơi một chút!”
Tiếng của Ngô Thu Á vang lên, tất cả nhân viên công tác và các diễn viên đều hoàn toàn thả lỏng lại.
Tiêu Tùng và Lâm Nhiên cùng nhau đi sang một bên thảo luận cốt truyện tiếp theo.
Thủy Du Vi nhàn nhã ngồi trên ghế uống nước, nghỉ ngơi.
Các diễn viên khác cũng tốp năm tốp ba tụm lại với nhau.
Chu Giai Bội cũng tập trung một chỗ với mấy người này, nói chuyện phiếm với mọi người.
“Chu Giai Bội, nghe nói cô thân với biên kịch Diệp lắm đúng không?”
Trải qua hơn một tháng ở chung, mọi người đều tiếp xúc khá vui vẻ với nhau, cũng đã hiểu biết không ít về “đơn vị liên quan” Chu Giai Bội này.
Tuy rằng bọn họ biết cô ấy dựa vào quan hệ mới có thể gia nhập vào đoàn phim, nhưng mà bọn họ cũng không bài xích gì với cô ấy.
Thứ nhất là bởi vì nhân vật mà cô ấy sắm vai, người bình thường đều sẽ không dám nhận.
Thứ hai, cô ấy cực kỳ giỏi chịu khổ, đối xử với mọi người cũng rất thân thiện, không hề ỷ vào mối quan hệ với đạo diễn và biên kịch mà có hành động hay cách ăn nói kiêu ngạo gì.
Xưng hô “chị dâu” đã đến bên miệng Chu Giai Bội, cuối cùng vẫn bị cô ấy cẩn thận nuốt vào.
Diệp Ninh và Cố Phong đã ly hôn, hơn nữa hiện tại cô ấy cũng không còn là cô gái nhỏ không có chút tâm cơ nào. Tuy rằng tất cả mọi người trong đoàn phim trông rất hòa thuận, nhưng chưa chắc là không có ai âm thầm ghen tị cô ấy ở trong lòng.
Sau khi xảy ra tranh chấp với Lý Mỹ Linh xong, cô ấy đã biết lúc nào thì nên khiêm tốn.
“Biên kịch Diệp rất tốt, đều rất quan tâm chăm sóc cho tất cả mọi người trong đoàn.”
Mọi người nghe cô ấy nói như thế, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Lúc này Trương Quốc Trụ đã xách theo một cái máy ghi âm đi đến bên cạnh Ngô Thu Á, chào hỏi.
“Nếu như đang nghỉ ngơi, vậy tôi mở một bài hát cho mọi người nghe nha?”
Ngô Thu Á khó hiểu nhìn anh, sao ông ấy không biết anh ta còn có sở thích này thế?
“Muốn mở thì mở đi.”
Phó đạo diễn của mình, đương nhiên là phải cưng chiều rồi.
Trương Quốc Trụ cười ha hả nhấn xuống nút phát, hơn nữa còn chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất.
Tiếng nhạc đột nhiên xuất hiện làm tất cả mọi người dừng nói chuyện, chờ đến khi tiếng hát vang lên, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đến cả Ngô Thu Á đang không hề để ý đến cũng nhanh chóng bị tiếng hát vang vọng lại uyển chuyển này hấp dẫn.
“Hay đó. Ai hát vậy?”
Tuy rằng ông ấy là đạo diễn điện ảnh, nhưng cũng quen biết không ít người trong giới ca hát, nhưng từ trước đến nay ông ấy cũng chưa từng nghe thấy bài hát này, cũng không nhận ra được đây là tiếng hát của người nào.
Trương Quốc Trụ cười nói: “Ông đoán xem.”
Ngô Thu Á ý thức được có lẽ người hát bài này chính là người mà ông ấy quen biết, nếu không thì anh ta sẽ không nói như thế.
Ông ấy bắt đầu nghĩ đến tất cả các ca sĩ mà mình quen biết, nhưng hình như tất cả đều không ăn khớp.
“Không đoán được, cậu đừng có úp úp mở mở nữa.”
“Cứ nghe trước đi, nghe xong tôi lại nói cho ông biết.” Trương Quốc Trụ nhìn thấy phản ứng của Ngô Thu Á và những người khác, vô cùng vui vẻ.
Anh ta biết ngay Diệp Ninh vừa ra tay chắc chắn sẽ không tệ được mà.
Chờ đến khi ca khúc này hát xong, Trương Quốc Trụ mới tắt máy ghi âm đi.
Thời gian một bài hát, cũng đủ để mọi người nghĩ ngơi rồi.
“Đạo diễn Trương, bài hát này hay ghê, ai hát vậy, bài này tên gì thế?”
Thủy Du Vi lên tiếng hỏi thăm Trương Quốc Trụ đầu tiên, bình thường cô ta cũng có thói quen nghe nhạc, nhưng bao giờ nghe được bài hát nào có chất lượng hay như thế.
Cho dù là giai điệu, lời bài hát hay là ca sĩ biểu diễn, tất cả đều hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ.
TBC
Dạo gần đây cô ta cũng không có nghe nói có ca sĩ nổi tiếng nào phát hành ca khúc mới mà?
Hơn nữa cô ta có thể khẳng định, bài hát này chắc chắn sẽ cực kỳ nổi tiếng.
“Đạo diễn Trương, không ngờ trình độ nghe nhạc của anh cũng cao cấp như thế, băng từ hay thế này, còn không mau đề cử cho chúng tôi đi.”
Những người khác cũng đều phụ họa theo.