Diệp Ninh đi vào đại sảnh của đoàn văn công.
Đại sảnh vốn dĩ trống rỗng, hiện tại lại đứng đầy các đồng nghiệp.
Hơn nữa sau khi những người này nhìn thấy cô, ai nấy đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Diệp Ninh ngơ ngác, cô đến muốn, cho nên hoàn toàn không biết bọn họ đứng ở đây làm gì.
Nhưng mà cô cũng chỉ thắc mắc vài giây, Lý Mạn Mạn đã đi đầu chạy đến gần cô.
Tư thế này làm Diệp Ninh cảm thấy rất đáng sợ, bởi vì nửa tiếng trước cô vừa mới trải qua chuyện này một lần.
Điểm khác biệt là những người kia là fans mê ca nhạc, mà hiện tại thì đều là đồng nghiệp.
“Diệp Ninh, không ngờ cô còn lén giấu chúng tôi đi phát hành ca khúc nữa.”
TBC
“Diệp Ninh, cô hát hay thật đó! Tôi tuyên bố, từ nay về sau cô chính là thần tượng mới của tôi!”
“Diệp Ninh, cô có thể ký tên cho chúng tôi không?”
...
Diệp Ninh nhìn vẻ mặt chẳng khác gì mấy người fans mê ca nhạc của các đồng nghiệp, thật sự dở khóc dở cười.
Cô còn tưởng rằng đến trong đoàn là có thể yên tĩnh, nhưng không ngờ lại sẽ gặp được tình cảnh này.
Nhưng mà nói đến cũng lạ, tính đến ngày hôm nay thì băng từ đã phát hành được năm ngày rồi, bốn ngày đầu vẫn còn bình thường, sao hiện tại tự nhiên lại thành thế này chứ?
Mọi người đều là đồng nghiệp, cho dù cô muốn từ chối cũng từ chối không được.
Nhưng nếu như thõa mãn yêu cầu của từng người một thì chỉ sợ cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.
“Mấy cô ở đây làm cái gì đó? Sáng nay còn phải trình diễn, đứng ở đây làm gì, không cần phải chuẩn bị đúng không?”
Tiếng quát to của Từ Minh Vũ từ bên ngoài đám người truyền đến, làm cho khung cảnh hỗn loạn bình tĩnh trở lại.
“Đội trưởng Từ, chúng tôi chỉ đang mừng thay cho Diệp Ninh, cho nên mới đến đây!” Có người đứng bên cạnh giải thích.
Mặt mày Từ Minh Vũ vô cùng nghiêm túc: “Tôi có thể hiểu tâm lý của mọi người, nhưng hiện tại là giờ làm việc, mọi người quay về vị trí của mình đi. Muốn nói cái gì thì chờ đến giờ nghỉ ngơi lại nói.”
Từ Minh Vũ là đội trưởng đội nhạc khí, ở đoàn văn công cũng rất có quyền lên tiếng. Anh ta lên tiếng, các thành viên đội nhạc khí giải tán đầu tiên, dù sao thì ngày nào bọn họ cũng đi làm chung với Diệp Ninh.
Mấy người của các bộ phận khác cũng đều lưu luyến rời đi.
Diệp Ninh yên lặng lau mồ hôi trán, cho cho Từ Minh Vũ một ánh mắt biết ơn.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ phát hiện được thì ra các đồng nghiệp ở các bộ phận khác cũng nhiệt tình đến thế.
“Đội trưởng, cảm ơn anh. Hôm nay tôi mang đến phiền phức cho trong đoàn rồi.”
Từ Minh Vũ nhìn người cuối cùng rời đi, gương mặt đang căng thẳng lập tức nở một nụ cười tươi rói, cứ như biến thành một người hoàn toàn khác.
“Cô nói thế thì có vẻ quá khách sáo rồi, cô là thành viên của đội nhạc khí, tôi không bảo vệ cô thì bảo vệ ai đây.”
Diệp Ninh biết Từ Minh Vũ đối xử rất tốt với mình, lập tức không khách sáo nữa.
“Bên ngoài có rất nhiều fans mê ca nhạc của cô, sao cô đi vào được thế?” Từ Minh Vũ quan sát cô từ trên xuống dưới, buổi sáng lúc anh ta đến đây đi làm nhìn thấy mấy người đó cũng đã sợ hết hồn.
“Cố Phong đưa tôi đến.” Diệp Ninh do dự trong chốc lát, nhưng vẫn quyết định ăn ngay nói thật.
Từ Minh Vũ cười đầy hàm ý nói: “Hiện tại cô đã nổi tiếng rồi, sau này đi ra đi vào nhớ phải cẩn thận đó.”
Tuy rằng đây là chuyện tốt, nhưng fans mê ca nhạc quá nhiều, cũng không ai đoán được có thể xảy ra vấn đề hoặc chuyện ngoài ý muốn gì hay không
Diệp Ninh gật đầu, đang định chuẩn bị về đội nhạc khí thì Từ Minh Vũ lại thò tay vào túi lấy ra một hộp băng từ, khẽ nói: “Vợ tôi nghe ca khúc của cô xong rất thích, nhất quyết muốn tôi đi xin chữ ký của cô.”
Khóe miệng Diệp Ninh co giật nhẹ, hoàn hồn lại lập tức cầm lấy băng từ, ký tên của mình lên đó.
Từ Minh Vũ cười không khép miệng lại được, cẩn thận nhét băng từ vào túi