Mười phút sau, Cố Phong đỡ Ngô Hàm Nhu khập khiễng từ trong phòng chữa bệnh đi ra.
“Xin lỗi.”
Cố Phong chủ động xin lỗi.
Gương mặt Ngô Hàm Nhu đã hồng hào lại một chút, lắc đầu nói: “Không phải lỗi của anh, lúc đó tôi đi quá gấp, không để ý có xe chạy đến.”
Tuy rằng đây là sự thật, nhưng Cố Phong cũng sẽ không vì thế mà trốn tránh trách nhiệm của mình.
“Có cần gọi người nhà của cô đến không?”
“Không cần, bác sĩ nói chỉ là bị thương ngoài da à thôi, chờ lát nữa phiền doanh trưởng Cố đưa tôi về nhà đi.” Ngô Hàm Nhu rất là biết điều hỏi: “Có ảnh hưởng đến công việc của doanh trưởng Cố không?”
Cố Phong nhìn thoáng qua đồng hồ, anh không quá yên tâm về Diệp Ninh, nhưng mà đoàn văn công đã tan ca được hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, có lẽ Diệp Ninh đã đi về từ lâu rồi.
“Cô ở đây chờ một chút, tôi đi gọi điện thoại cho Tiểu Ninh trước.”
Ngô Hàm Nhu đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay của anh, nghiêm túc năn nỉ nói: “Anh đừng nói cho Diệp Ninh biết tôi bị thương được không? Tôi không muốn làm cô ấy lo lắng.”
Cố Phong lập tức cảm thấy động tác này không ổn cho lắm, nhưng mà trông thì có vẻ Ngô Hàm Nhu không cố ý.
“Được.”
Anh nhanh chóng đồng ý, không dấu vết rút tay mình về, đi về phía quầy y tá.
Ngô Hàm Nhu nhìn bóng dáng càng đi càng xa của anh, vẻ đau đớn trên mặt biến mất, thay vào đó là ý cười vì đã thực hiện thành công mưu đồ.
Quả nhiên khổ nhục kế là có hiệu nghiệm nhất.
Cô ta đã nói là sẽ giúp anh trai theo đuổi Diệp Ninh thì nhất định sẽ làm được.
Chỉ cần làm Cố Phong thích cô ta, như vậy anh trai sẽ không còn tình địch nào nữa...
Trên bàn cơm, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Tất cả mọi người đều đang chúc mừng Diệp Ninh.
Diệp Ninh trở thành siêu sao lớn cả nhà đều biết, mà mấy người bọn họ lại là đồng nghiệp và bạn của siêu sao, đây cũng là một việc rất đáng để khoe khoang.
Diệp Ninh thì lại bởi vì cháu trai ra đời mà vui vẻ.
Nhưng mà cô cũng không uống rượu, chỉ dùng nước trái cây thay rượu,
Giang Húc Đông và Trịnh Thư Vân ngồi ở hai bên trái phải của Diệp Ninh, một người thì ríu rít nói chuyện với mọi người, người còn lại thì từ đầu đến cuối đều chăm sóc cho Diệp Ninh.
Từ lúc đi vào đây đến giờ, hai mắt của Giang Húc Đông chưa từng rời khỏi người Diệp Ninh, mấy người Lý Mạn Mạn đều đã phát hiện ra.
TBC
“Diệp Ninh, sao cô quen biết với đồng chí Giang vậy? Kể cho chúng tôi nghe đi.” Lý Mạn Mạn nhịn không được trêu chọc nói.
Thật ra hiện tại tất cả mọi người đều đang rất tò mò, rốt cuộc hai người bọn họ có mối quan hệ như thế nào?
“Chỉ là vô tình gặp được nhau, sau đó cảm thấy rất hợp nhau, cho nên kết bạn thôi.” Diệp Ninh tùy tiện nói.
Nhưng mà câu trả lời như thế đương nhiên là không thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người.
“Đồng chí Giang, chúng tôi đều từng nghe qua sự tích của anh. Lần này có thể ăn cơm với anh, cũng đều là nhờ phúc của Diệp Ninh đó!”
Giang Húc Đông cũng không phải là loại người thích giao tiếp với người khác, nhưng bởi vì Diệp Ninh nên cũng thân thiện hơn với mấy người bọn họ một chút.
“Phải là tôi hưởng phúc của Diệp Ninh mới đúng.”
Mọi người cảm nhận được anh ấy không hề lạnh nhạt như trong lời đồn, dần dần cũng thả lỏng hơn khi đối mặt với anh ấy.
“Đồng chí Giang, anh đã có người trong lòng chưa? Đoàn văn công chúng tôi là nơi có nhiều cô gái xinh đẹp nhất đó.”
Tuy rằng đây chỉ là một câu hỏi trêu ghẹo, nhưng lại là cho ba người Giang Húc Đông, Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân đều lộ ra vẻ mặt khác nhau.
Khóe môi Giang Húc Đông lộ ra chút ý cười, quay đầu nhìn về phía Diệp Ninh.
Diệp Ninh cúi đầu không nói gì, gương mặt vô cùng nghiêm túc.
Mà Trịnh Thư Vân thì lại bưng ly rượu đặt trước mặt lên, che giấu đi vẻ mặt đắc ý vì đã biết được bí mật.
Còn những người khác thì đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn cho đợi câu trả lời của Giang Húc Đông.
Giang Húc Đông cười nói: “Cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng mà tôi đã có người trong lòng rồi.”
Anh ấy trả lời xong, bàn cơm lập tức xôn xao.