Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 989

Lúc này, doanh trại số ba của Cố Phong đã rời khỏi nơi cắm trại được chừng mười mấy dặm.

“Doanh trưởng Cố, chúng ta quăng con gái nhà người ta ở chỗ đó như thế, có ổn không đó?” Lôi Vĩnh Minh cố ý hỏi.

Cố Phong liếc nhìn anh ta hỏi: “Nếu không thì còn có thể làm gì?”

Lôi Vĩnh Minh cười hắc hắc: “Ý của tôi là không phải cậu đã hứa là sẽ dẫn người ta theo rồi sao, làm như bây giờ có tính là lật lọng không? Lỡ như người ta bực bội, đi mách với đại thủ trưởng thì cậu chắc chắn sẽ có chuyện đó.”

Cố Phong hoàn toàn không thèm để tâm đến Ngô Hàm Nhu, mặt lạnh tanh nói: “Tôi đã để Lý Khoa ở lại đó rồi, cho dù đại thủ trưởng thì cũng sẽ đồng ý với cách làm của tôi mà thôi.”

Mọi chuyện đều có mức độ nặng nhẹ nhanh chậm khác nhau, nếu thảo dược mà Ngô Hàm Nhu tìm ảnh hưởng đến sự sống c.h.ế.t của Giang Húc Đông, anh chắc chắn sẽ để một tiểu đội lại giúp đỡ.

“Cậu đó. Thật sự là chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả.” Lôi Vĩnh Minh cảm thán, nhưng mà sau đó lại ý thức được lời anh ta nói cũng không chính xác hoàn toàn.

Không phải Cố Phong không biết thương hương tiếc ngọc, mà anh đã dành toàn bộ tình cảm mềm mại nhất cho một cô gái.

“Không biết đó có phải là ảo giác của tôi hay không, sao tôi cứ có cảm giác hình như Ngô Hàm Nhu có ý với cậu đó, đúng không?” Lôi Vĩnh Minh hạ giọng, bảo đảm chỉ có anh ta và Cố Phong nghe được câu nói này.

Nhất là ngày hôm qua Ngô Hàm Nhu ôm Cố Phong khóc, rõ ràng anh ta và Lý Khoa ở gần Ngô Hàm Nhu hơn.

Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng bởi vì Cố Phong là người mà Ngô Hàm Nhu khá quen thuộc, nhưng mà anh ta vẫn cảm thấy rất lạ.

Cố Phong trực tiếp cho anh ta một ánh mắt hình viên đạn, sắc mặt càng thêm lạnh nhạt, giọng điệu chắc chắn nói: “Không có chuyện đó.”

Lôi Vĩnh Minh cũng chỉ nói đến đó rồi dừng, dù sao chỉ cần nhắc nhở cho anh biết là được: “Cậu cảm thấy không có thì không có vậy.”

Đề tài kết thúc, bọn họ vẫn tiếp tục di chuyển.

Đoàn văn công.

Vương Kim nhận lấy chìa khóa xe từ trong tay của Từ Minh Vũ.

 

“Đồng chí Vương Kim, lần này anh và Diệp Ninh cùng nhau đi kinh thành, phải làm phiền anh vất vả một chút, nhất định phải chăm sóc tốt cho Diệp Ninh đó.”

Từ Minh Vũ nhìn Vương Kim mập ú, thật sự không hiểu được vì sao Diệp Ninh lại chọn một người như thế làm tài xế.

Không phải anh ta thích trông mặt mà bắt hình dong, mà là bởi vì Vương Kim trông thật sự quá bình thường và chẳng đáng tin chút nào.

Vẫn nên chọn tài xế trong đoàn sẽ ổn hơn, nhưng Diệp Ninh lại không muốn chiếm dụng quá nhiều tài nguyên trong đoàn.

Vương Kim cười ha hả quan sát chiếc xe mà đoàn văn công phân phối, đúng là xịn hơn chiếc ra rách nát của anh ấy rất nhiều.

“Đội trưởng Từ, anh cứ yên tâm giao Diệp Ninh cho tôi đi. Tôi bảo đảm chờ cô ấy quay về sẽ không thiếu cọng tóc nào.”

Anh ấy cam đoan như thế, không chỉ không làm cho Từ Minh Vũ yên tâm, ngược lại càng thêm nghi ngờ anh ấy.

Có chút người càng khoác lác thì lại càng chẳng làm nên trò trống gì.

Ngược lại mấy người thâm tàng bất lộ lại làm người ta cảm thấy yên tâm hơn.

Vương Kim không thèm để ý đến dáng vẻ không yên tâm của Từ Minh Vũ, chỉ lo dọn hành lý của Diệp Ninh lên xe.

TBC

Chờ làm xong tất cả mọi chuyện, Diệp Ninh cũng từ bên trong đi ra.

Từ Minh Vũ lại dặn dò Diệp Ninh lần nữa, lúc hai người đang nói chuyện thì một bóng dáng từ cổng chính chạy vào.

“Chị dâu!”

Diệp Ninh nghe được tiếng gọi, mắt sáng rực lên, lập tức nhìn về nơi phát ra â thanh.

Chu Giai Bội còn đang xách theo hành lý thở hồng hộc đến trước mặt Diệp Ninh, cười tươi rói.

“Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng đuổi kịp rồi.

Cô ấy vừa nói chuyện vừa thở hổn hển, rõ ràng là cũng biết chuyện hôm nay Diệp Ninh muốn xuất phát đến kinh thành.

 
Bình Luận (0)
Comment