Cha mẹ Lục Hương có tính cách gì, trong lòng mọi người đều rõ, tuyệt đối không thể nào là nể mặt họ.
Lục Bình xảy ra chuyện, đều là Lục Hương bận trước bận sau. Cô ngay cả trưởng thôn cũng có thể thuyết phục.
Anh ba nói: “Bình thường thấy em oang oang, còn không biết tính toán bằng chị hai.”
Ngay cả trưởng thôn mà cũng nhìn Lục Hương bằng con mắt khác, họ ở chung dưới một mái nhà, càng phải đối tốt với cô mới phải.
Chị ba Phó nghe xong phân tích của chồng mình, cũng gật đầu lia lịa: “Lục Hương hợp tánh với em, mấy chị em dâu chúng em không có gì để nói.”
Anh ba Phó nói: “Thế này là đúng rồi.” Lục Hương mới tới bao lâu, xe ba bánh trong nhà cũng mua rồi. Kinh doanh cũng vững lên, cuộc sống ngày càng khá.
Màn đối thoại như vậy đã xuất hiện mấy lần ở khắp nơi trong nhà họ Phó, ngày hôm sau, khi Lục Hương chất đồ kho lên xe, ba chị dâu giành làm.
“Hương Hương, em nghỉ một lát, chị mạnh hơn.” Chị ba Phó nói.
“Không cần, em tự làm được.”
Chị ba Phó nói: “Con nhỏ này khách sáo với chị cái gì.” Nói xong, chị ta giúp Lục Hương làm.
Chị cả và chị hai bên cạnh không giành lại chị ta!
Chị ba Phó làm việc còn rất vui, trên mặt treo nụ cười rạng rỡ.
Lục Hương thấy họ đều chất đồ lên xe rồi. Cô muốn lấy chổi quét dọn sân một chút, rất nhanh chổi trong tay bị chị cả Phó giành đi: “Để chị, chị biết quét nhà nhất!”
Chị hai hai lần không giành lại người khác, cũng âm thầm thử vận may: “Hương Hương à, nhà mẹ chị lấy cho chị nửa bát mật ong, chị không nỡ đụng tới, sau này em lấy cho chị cả em bồi bổ cơ thể.”
Lục Hương biết thời này đồ ngọt rất khan hiếm, mật ong đều là mật rừng. Muốn kiếm chút mật ong cũng phải bị chích mấy cục, nói: “Không cần.”
Chị hai giả vờ tức giận nói: “Khách sáo với chị cái gì, đợi chị đi lấy cho em.”
Tiêu Thái Liên thấy dáng vẻ trục lợi này của ba cô con dâu, tức giận nói: “Vợ thằng cả, thằng hai, thằng ba, còn chưa đi làm mà đợi ở đây làm gì?”
Ba người họ nhìn thấy mẹ chồng, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Lục Hương kéo chị hai Phó nói: “Các chị mau đi làm đi, mật ong rừng chị tự dùng, thật sự không cần.”
Lựa lời mới khuyên được ba người đi!
Tiêu Thái Liên nhìn dáng vẻ cần mẫn của họ, phì cười: “Nước tới chân mới nhảy.”
Họ vừa đi, trong sân lập tức thanh tĩnh. Lục Hương nói với Tiêu Thái Liên: “Mẹ, con đến chỗ trưởng thôn một chuyến.”
Tiêu Thái Liên nói: “Đi đi.” Ánh mắt hiền hòa khiến Lục Hương cũng có chút nổi da gà.
Sau khi cô đi, Tiêu Thái Liên cũng ra bờ sông tán gẫu với mấy thím.
Trước đây bởi vì chuyện Lục Hương thế gả, mọi người còn có chút chê cười nhà họ Phó. Lúc này thấy Lục Hương nói chuyện làm việc gì cũng xuất chúng, ngược lại cảm thấy Phó Cầm Huy mệnh tốt.
“Vừa nãy tôi còn thấy Lục Chiêu Đệ chặn xe đạp của một người đàn ông thành phố đấy, may mà chị không rước phải cô con dâu như vậy.” Thím nói chuyện thích buôn dưa nhất.
Bà ta nhìn thấy chuyện của Lục Chiêu Đệ, chẳng mấy chốc cả thôn đều biết được.
Tiêu Thái Liên nói: “Chứ gì nữa, thằng tư nhà tôi tốt số, đi học ngay lúc khôi phục thi đại học, tìm vợ, ông trời có thể đổi cho một mối tốt.”
Xảy ra chuyện, người mất mặt là nhà họ Lục, cũng không biết mẹ cô ta dạy cô ta như thế nào.
…
Lục này người Lục Chiêu Đệ chặn không phải ai khác mà là Lý Dục Tài!
Lần này Lý Dục Tài góp sức không nhỏ, vừa mời luật sư cho Lục Hương, vừa viết bài tiết lộ chuyện thôn bá của Tiết Gia Thôn, giúp Lục Hương rất nhiều, lần trước cô đưa cho anh ta hai mươi tệ, tiền mời luật sư. Anh ta không lấy, nhưng tiền này bị Lục Hương lén lút giấu trong sổ ghi chép của anh ta.
Lần này Lý Dục Tài đích thân đưa tiền lại cho cô.
Ai ngờ giữa đường thế mà lại gặp phải Lục Chiêu Đệ, Lý Dục Tài tuấn tú, gia thế tốt, cũng có cô gái lấy lòng anh ta. Nhưng người thời này đều rất e thẹn, lúc thấy người đều không dám nhìn thẳng, không gây ra phiền phức gì cho anh ta.