Phó Tích Niên rất thích trường mới. Nộp tiền nội trú nửa năm, mang theo tiền tiêu vặt, nạp đầy thẻ cơm. Thằng bé vẫy tay với cha mẹ, xoay người vào trường.
Lục Hương đột nhiên có hơi mất khống chế, nhào vào trong lòng Phó Cầm Huy, nước mắt thấm lên lồng ngực của anh.
Phó Cầm Huy ôm chặt bả vai Lục Hương: “Con sớm muộn sẽ lớn, nhưng anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em.”
…
Lục Hương và Phó Cầm Huy ngồi máy bay tới Thâm Quyến.
Nơi này còn là một làng chài nhỏ, xuống máy bay nhìn sang còn chưa to bằng tỉnh.
Người đặc biệt tới đây đãi vàng, nhìn một cái đều sẽ thất vọng. Từ sân bay đi ra, đi xe rất lâu, xung quanh vẫn đều là đất hoang.
Lục Hương tới thẳng thành phố, cuối cùng mới nhìn thấy chút bóng dáng của thành phố.
Họ ổn định trước, Lục Hương không màng nghỉ ngơi và ăn cơm, đến thẳng chỗ ở.
Nơi này không có môi giới bất động sản gì, muốn thuê nhà thì phải dựa vào hỏi thăm.
Lục Hương tìm được một tòa chung cư trong dãy nhà này, cô thấy có người ở bên dưới rửa đồ.
Liền tìm dì này hỏi: “Nhà ở đây có người muốn cho thuê không ạ?” Dì này thấy cô dùng khẩu âm vùng ngoài, nói: “Có.”
Sau đó dùng giọng địa phương gọi một tiếng, một người phụ nữ ăn mặc thời thượng đi tới, nhìn Phó Cầm Huy mấy cái.
Kiểu nhan sắc, dáng người, khí chất này của Phó Cầm Huy, bất luận ở đâu cũng là hạc giữa bầy gà.
Người phụ nữ này cũng không quên chuyện chính, nói: “Chỗ tôi có ba căn nhà, dẫn hai người đi xem thử!”
Tòa nhà này đều là của cô ta, vừa nghe nói đã khai phóng đặc khu, đều tới thuê nhà. Chỗ cô ta là nhà mới xây, cho thuê cực kỳ nhanh.
Người phụ nữ này vừa dẫn Lục Hương đi xem nhà vừa khen: “Mắt nhìn của hai người rất tốt đó, mười dặm quanh đây không có nhà nào tốt hơn ở đây đâu!”
Chính vì nhà mới xây, cho nên giá cũng đắt hơn xung quanh một chút.
Nữ chủ nhà nói ở đây vốn có hơn bốn mươi căn, cơ bản đều đã cho thuê, bây giờ chỉ còn ba căn.
Một căn là ở tầng trên cùng, mùa hè cực kỳ chói nắng.
Còn có một căn ở lầu 1, mùi nhà vệ sinh sẽ khá nặng.
Lục Hương chọn tầng ở giữa, cũng là căn đắt nhất. Hai mươi ba tệ một tháng.
Ở đây thanh toán nửa năm một lần.
Trước khi tới, Lục Hương đã chuẩn bị sẵn một ít tiền mặt, lập tức chốt nhà, ký hợp đồng.
Nhà ở đây có hơi giống nhà trọ sau này, vừa vào cửa đã là giường, nhà bếp và nhà vệ sinh là hai khu vực chật hẹp đơn độc.
Đại khái là để tiện cho thuê, cũng không trang trí gì nhiều, vừa vào trông sáng sủa rộng rãi, nhưng trên thực tế chỉ có một cái tủ, một cái giường.
Như nữ chủ nhà nói, nơi này đã được coi là điều kiện tốt ở vùng này rồi.
Nhưng đối với Lục Hương và Phó Cầm Huy mà nói, vô cùng vô cùng đơn sơ, bất luận là ở thành phố hay ở thôn, nhà của họ đều rất thoải mái.
Căn trong thôn là biệt thự kiểu trung, căn trong huyện là nhà kiểu Tây có vườn hoa. Chen chúc trong căn chung cư vẫn là lần đầu tiên trong đời.
Ký hợp đồng xong, chủ nhà nói tiền điện nước họ phải tự trả, còn đi lấy biên lai tiền điện và tiền nước, có thể nộp vào trước một số tiền.
Đợi sau khi người đi, Lục Hương thả lỏng, mặc kệ nhà như thế nào, sau này chính là nơi họ sống.
Đột nhiên, Lục Hương thét một tiếng: “AA!” Sau đó trốn vào trong lòng Phó Cầm Huy.
Phó Cầm Huy thuận thế ôm lấy cô, nhìn theo hướng cô thét, trên đất có một con sâu đen to cỡ ngón tay cái.
Phó Cầm Huy lập tức đi đập.
Lục Hương kinh hồn bạt vía, ở đây thế mà còn có sâu.
Phó Cầm Huy nói: “Thế này đi, anh đi mua thuốc diệt sâu, phun trong ngoài một lượt, đóng chặt cửa sổ, ủ mấy ngày, chúng ta ra ngoài ở nhà nghỉ trước, đợi tan thuốc rồi chúng ta hãy tới ở!”
Lục Hương nói: “Cũng chỉ như thế.” Chỉ cần nhìn thấy một con sâu, liền có vô số con sâu ẩn hiện trong góc. Lục Hương chỉ nghĩ thoáng qua đã tê rân da đầu.
Hai người ra ngoài tìm nhà nghỉ. Đi ngang qua tiệm nhỏ, hai người gọi miến xào, đại khái là đi máy bay đói, ăn rất ngon lành.
Cho đồng chí ở chỗ nhà nghỉ xem qua giấy kết hôn, hộ khẩu và chứng minh xong mới có thể vào ở.