Bây giờ cũng không tăng ca nữa, quay về sớm, giống như một người chồng ba tốt, ở nhà còn sẽ nấu cơm, chuyên môn đợi cô về.
Chỉ cần Lục Hương hơi về muộn một chút, anh sẽ than ngắn thở dài, giống như oán phu độc thủ khuê phòng, Lục Hương cũng dở khóc dở cười.
Hết cách, nhà có người chồng ghen tuông, chỉ đành về nhà đúng giờ.
Lúc hai người rảnh rỗi, chăm sóc vườn hoa nhỏ trong nhà, hoặc là dắt tay dạo một vòng bên khu xanh hóa công cộng ở khu biệt thự.
Nơi họ ở là khu biệt thự, rất nhiều người cũng mua ở đây, đều rất ngưỡng mộ Lục Hương và Phó tổng.
Người xưa nói người vừa có tiền sẽ sinh tật. Những phú hào giàu có ở Thâm Quyến này, ai không phải một đống tật xấu. Cũng chỉ có hai vợ chồng họ vẫn vợ chồng ân ái.
Nhưng mới qua một tháng, Lục Hương liền cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng khó chịu, sắc mặt cũng không tốt.
Mới vừa ăn chút đồ lại nôn.
Phó Cầm Huy căng thẳng: “Em không thoải mái, đợi anh, anh đưa em tới bệnh viện ngay!”
Lục Hương ừm một tiếng, không có tinh thần, khiến Phó Cầm Huy xót muốn chết.
Vừa nãy Lục Hương nằm ngủ một lúc, liền cảm thấy tức ngực.
Tới bệnh viện, bác sĩ thấy họ đã kết hôn, nhân tiện hỏi tình hình sinh lý của Lục Hương một chút. Lục Hương nói lần trước tới cái đó đã là một tháng rồi.
Bác sĩ nói: “Vậy cô đi siêu âm trước, nói không chừng là mang thai rồi!”
Lục Hương và Phó Cầm Huy đều ngơ ra.
Từ sau khi hai người sinh con trai, không dùng biện pháp phòng tránh gì, nhưng những năm nay đều không có.
Họ đều không nghĩ tới hướng này, dù sao có một đứa con cũng đủ rồi, huống hồ con trai cũng đủ ưu tú hiếu thuận đáng yêu.
Không có chấp niệm quá nhiều đối với con cái.
Ai ngờ, đã kết hôn mười năm, bây giờ lại có.
Lập tức đi siêu âm.
Bởi vì lời của bác sĩ khiến hai người đều rất căng thẳng. Sau đó nhìn thấy bác sĩ cầm máy dò qua dò lại, cuối cùng nói: “Trông tròn tròn này chính là em bé rồi, phôi thai rất xinh đẹp!”
Lục Hương ngẩn người, cô lại sắp làm mẹ rồi?
Phó Cầm Huy thì mừng như điên.
Nhất định là món quà ông trời tặng cho họ kỷ niệm mười năm ngày cưới, cũng nhờ khi đó Phó Cầm Huy rất dốc sức.
Lục Hương lại được dẫn tới nạp một số kiến thức liên quan tới thai phụ, thành phố lớn đều có phổ cập khoa học.
Trước đây Lục Hương từng sinh con, nhưng hoàn toàn mơ hồ, những thứ này đều rất mới mẻ với cô.
Phó Cầm Huy nói: “Đứa nhỏ này tới thật đúng lúc.” Anh thật sự vẫn muốn làm cha lần nữa, quá vui!
Lục Hương nói: “Nhưng Tích Niên…” Chung quy trong lòng người mẹ nhạy cảm hơn, Phó Tích Niên làm con một lâu như vậy, có thêm đứa trẻ không khỏi sẽ mất mát.
Phó Cầm Huy nói: “Em đừng nghĩ nhiều, đi gọi điện thoại cho nó!”
Hai người về nhà, Lục Hương nghĩ một lúc mới gọi điện thoại tới trường thể thao.
Đầu dây bên kia, con trai đang huấn luyện, đợi khi tới, cậu thở hổn hển: “Mẹ, sao vậy?”
Lục Hương nói: “Con có muốn có một em trai hoặc em gái không?” Lục Hương cẩn thận thăm dò con trai.
Phó Tích Niên nghe xong vui muốn chết: “Có ạ!” Phía trước cậu có bảy anh trai.
Đến trường thể thao có người nhỏ hơn cậu, kết quả cậu mang gương mặt em bé, ai cũng không coi cậu là anh. Nếu có một em trai hoặc em gái ruột, giấc mơ làm anh trai lập tức thành hiện thực rồi: “Mẹ, con muốn.”
Phó Tích Niên còn nói: “Nếu là em gái, con sẽ dắt em ấy đi chơi, nếu là em trai, con sẽ cùng huấn luyện với em ấy.”
Ngay cả tương lai làm gì cũng đã nghĩ xong rồi, thậm chí còn giục: “Khi nào có ạ?”
Lục Hương ho khan một tiếng: “Sắp rồi!”
Phó Tích Niên giống như cha cậu, không nhắc tới chủ đề này còn đỡ, nhắc tới lại vô cùng mong đợi, hận không thể ngày mai bồng em trai hoặc em gái cho cậu xem.
Lục Hương nói: “Khoảng thời gian này, mẹ không thể đi thăm con rồi.”
Phó Tích Niên nói: “Con biết rồi, con có thể tự chăm sóc tốt bản thân.”