Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 1

Lục Hương đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá kích thích.

Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm.

Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Huy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại.

Phó Cầm Huy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh.

Nhưng Lục Hương là người thế gả. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần.

Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Huy muốn cưới là Lục Chiêu Đệ, chị họ của Lục Hương. Cha của Lục Chiêu Đệ là văn thư trong thôn, lớn nhỏ gì cũng được coi là một cán bộ, tuy không thể so với trưởng thôn nhưng cũng được coi là hãnh diện.

So ra, cha mẹ của Lục Hương chỉ là nông dân bình thường.

Xếp điều kiện lại cạnh nhau, nhà họ Phó dĩ nhiên sẽ nghiêng về một bên.

Trong sách viết, sau khi trời sáng, sự việc bại lộ, cha mẹ Lục Hương bị chửi rất thảm, người thành thật cả đời không chịu nổi việc bị người khác xỉa xói, không được mấy ngày liền ở nhà đốt than tự sát.

Vì một mối hôn sự ầm ĩ tới mức nhà tan cửa nát, thực sự không xứng đáng.

Lúc này, Lục Hương lại có chút tức giận, thực sự quá oan uổng!

Đêm trước khi cưới, bà nội với bác gái tới nhà cầu xin cha mẹ của Lục Hương, nói Lục Chiêu Đệ không có tiền đồ đã thích người khác mất, phân tốt không chảy ruộng ngoài, Phó Cầm Huy là sinh viên lại làm kế toán ở cung tiêu xã, là một con rể tốt đốt đèn lồng cũng không tìm được.

Lục Hương và Lục Chiêu Đệ trạc tuổi nhau, bảo cô gả tới trước. Dù sao thì Phó Cầm Huy mới về thôn, không thân quen với đằng nữ, cộng thêm hôm kết hôn sẽ đội khăn đỏ, không ai nhìn ra.

Cha của Lục Hương là Lục Đại Niên không đồng ý, cả đời ông chỉ có ba đứa con gái, Lục Hương là đứa nhỏ nhất, tuy nói con gái ở nông thôn không được coi trọng bằng con trai, nhưng đó cũng là con của mình.

Chuyện thế gả quá khó nghe, Lục Đại Niên là người an phận, muốn bảo bà nội Lục đích thân đi giải thích, gả con gái lén la lén lút ra cái thể thống gì?

Nhưng ông lại bị bà nội Lục chửi tan tác một trận, Lục Đại Niên vốn khiếp nhược, cả đời đều bị mẹ ruột quản chế, bây giờ bị chửi cho không ngẩng nổi đầu, cũng chỉ đành mặc nhận, nhưng lại không biết đây là khởi nguồn của vận mệnh bi kịch.

Tuy Phó Cầm Huy không biết Lục Hương nhưng mẹ anh là Tiêu Thái Liên biết, ngày hôm sau, hai vợ chồng đi ra dâng trà, Tiêu Thái Liên thấy con dâu đã bị đổi, lập tức cho Lục Hương một cái bạt tai, kéo cô đến nhà tổ nhà họ Lục nói lý lẽ.

Lục Hương là một mỹ nhân, dáng vẻ còn đẹp hơn Lục Chiêu Đệ, nhưng đây cũng không phải là lý do nhà họ Lục đổi người.

Lục Hương thừa nhận cha mẹ cô thành thật, cho rằng người của hai nhà ở nhà tổ họ Lục nói rõ ràng là được.

Ai biết bà nội Lục vì tham sính lễ và danh tiếng, cùng bác gái lật lọng không nhận, nói không hề biết chuyện. Còn chửi Lục Hương một trận, danh tiết quan trọng với con gái nhường nào, giành người đàn ông của chị họ là chuyện bị vạn người phỉ nhổ.

Lục Hương ngớ người, sau đó lời nói bóng gió ngày càng nặng nề, cộng thêm tin tức cha mẹ tự sát là cọng rơm cuối cùng áp đảo lạc đà, cô ấy bị điên.

Phía trên là câu chuyện trong cuốn tiểu thuyết “Thập niên 80: Kiều thê phúc khí”, nữ chính trong sách chính là chị họ Lục Chiêu Đệ của Lục Hương, mà cô là nữ phụ pháo hôi, làm nền tôn lên sự ưu tú của nữ chính, ngay cả hôn nhân đại sự cũng bị tính kế.

Cuối cùng, cả nhà Lục Hương, người thì chết, người thì điên, mà Lục Chiêu Đệ lại gả cho mối tốt, trở thành người được người người ngưỡng mộ. Không ngờ cô thế mà lại xuyên sách, kết cục này không tốt, cô phải sửa!

Bên ngoài đã lóe lên ánh sáng trắng, chưa đầy một tiếng nữa, sẽ tiến vào chiến trường.

Lục Hương ảo não vì sao không xuyên tới sớm một chút, nếu chưa kết hôn, có thể vạch trần hành vi vô sỉ tráo dâu của họ, nhưng đã bái đường, tình huống lập tức trở nên phức tạp hơn.

Lục Hương hô hấp cũng nặng nề, nhìn nửa gương mặt anh tuấn của Phó Cầm Huy, cô quyết định quấy ầm ĩ lên cho rồi! Trước khi cô xuyên sách, từng mở một nhà hàng, có tay nghề đây, không sợ đói bụng ở thời đại này.

Chỉ là có hơi áy náy với Phó Cầm Huy, anh là một người tốt.

Trong sách viết Lục Hương bị điên, bà nội xấu xa và bác cả đê tiện chê cô mất mặt không lo, chỉ có Phó Cầm Huy này chăm sóc cô, cuối cùng cô từ trên núi lăn xuống cũng chỉ có Phó Cầm Huy thu xác cho cô, tuy hai người không phải vợ chồng thật, cũng được coi là hết tình hết nghĩa với cô.

Nữ chính Lục Chiêu Đệ gián tiếp hại chết Lục Hương, cuối cùng lại gả cho một người đàn ông chu đáo, sống cuộc sống sung sướng ở thập niên 80.

Lục Hương càng nghĩ càng mất ngủ, dứt khoát ngồi dậy.

Phó Cầm Huy ở bên cạnh ngủ không sâu, cũng mở mắt ra: “Sao lại dậy sớm như vậy?” Anh chưa từng nói chuyện với con gái, không biết nên đối mặt với cô thế nào.

Lục Hương nói: “Không ngủ được.” Sau đó đứng dậy.

Đối mặt với sự việc sắp xảy ra, trong lòng giống như bị một tảng đá to đè lên.

Dứt khoát thức dậy, vào trong sân múc một chậu nước từ trong ảng nước, rửa mặt đơn giản rồi vào nhà bếp.

Nhà họ Phó có bốn đứa con trai, đều sống cùng với người mẹ ở góa, bếp lò vẫn là lò đất nông thôn. Muốn xây tốt loại lò này đòi hỏi kỹ thuật rất cao, một khi làm không tốt sẽ bốc khói ngược.

May mà Lục Hương rất quen thuộc với loại bếp lò này, rất nhanh đã đốt cháy.

Hôm qua là ngày đại hỉ của nhà họ Phó, đã mời đầu bếp, còn thừa lại bốn năm món nhưng không có món chính, Lục Hương trực tiếp nấu một nồi cháo loãng, lại tìm bột thô, lương thực ở thập niên 80 không có chút chất phụ gia nào, mở túi lương ra liền mang theo một mùi thơm tự nhiên.

Thô lương nấu không kỹ sẽ xước cổ họng, nhưng Lục Hương có phương pháp độc đáo, có thể giữ lại mùi thơm của lương thực, còn có khẩu cảm rất ngon.

Lục Hương bắt đầu nhào bột, nhào mấy cái đã mệt muốn chết, chẳng trách tướng mạo xinh đẹp như thế này vẫn chưa có ai lấy, hóa ra là con ma ốm.

Lục Hương bắt đầu nấu, bên dưới nấu cháo, bên trên hấp bánh mì thô lương. Rất nhanh mùi thơm thanh ngọt liền tỏa ra, mùi vị không nồng nhiệt, nhưng lại giống như lưỡi câu, khiến mọi người thèm thuồng chạy ra.

Hôm qua nhà họ Phó có hỉ sự, anh trai chị dâu còn có cháu trai đều ăn no căng bụng, ngủ một đêm đã tiêu hóa rồi.

Nhưng ngay vào lúc đói lại ngửi được một mùi lương thực thơm ngọt, bụng lại kêu ột ột.

Hai vợ chồng anh ba Phó thèm tới không ngủ được: “Ai vậy, nấu gì mà thơm như vậy?” Nhìn bên ngoài trời vừa mới hửng sáng, còn chưa tới giờ đi làm.

“Lẽ nào là chị dâu cả nấu ăn?” Anh ba Phó hỏi.

Trực tiếp bị chị ba Phó phủ nhận: “Không phải em chê chị ấy, nhưng cơm chị cả nấu cho chó chó cũng không ăn, chị hai bần tiện quen rồi, đồ nấu ra cũng không có dầu nước gì, lẽ nào là người ở phòng phía tây?”

Anh ba Phó nói: “Chưa từng nghe nói Lục Chiêu Đệ còn có tài cán này?”

Chị ba Phó bị mùi thơm làm cho mất ngủ, dứt khoát đứng dậy ra ngoài dạo, trước khi đi, anh ba Phó còn nói: “Có gì ngon mang ít về cho anh với.” Anh ấy vừa thèm vừa lười, muốn ăn nhưng không nỡ thức dậy.

Chị ba ừm một tiếng, chị ta vừa ra ngoài đã nhìn thấy mẹ chồng Tiêu Thái Liên.

Chị ba xưa nay giỏi ăn nói: “Mẹ, mới sáng con đã ngửi thấy mùi hơm, vợ chú tư thật siêng năng, sớm như vậy đã dậy làm việc rồi.”

Bình Luận (0)
Comment