Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 106

Lục Hương vào trong phòng lén lút thay quần áo xong, nói với Phó Cầm Huy: “Hình như mẹ không giận.”

Khi đó Tiêu Thái Liên biết họ mua nhà còn rất tức giận, sao còn khoe khoang?

Phó Cầm Huy nói: “Mẹ chúng ta không phải người bình thường!”

Bản thân bà có hơi thích khoe khoang, bây giờ mua căn nhà tốt như vậy, đã không ở nhà nổi, muốn ra ngoài nói với người ta lợi ích của việc mua nhà.

Nhưng như thế này cũng tốt, giải thoát tất cả mọi người ra, nếu bà không vui cả ngày, người trong nhà cũng khó xử.

Lớp học xóa mù chữ đã có thành quả bước đầu, lại thêm chuyện mua nhà, trưởng thôn cho mọi người nghỉ ngơi. Nhà họ Phó chỉ còn một chuyện làm cổ vịt.

Rất nhanh, Lục Hương ở trong phòng nghe thấy có người gõ cửa.

Lục Hương mở cửa ra xem, là chị hai và chị ba đứng bên ngoài.

Chị hai Phó nói: “Chị cả mang thai rồi, bọn chị dọn dẹp giúp em.”

Dù sao thì họ rảnh cũng rảnh đó, hơn nữa cũng rất muốn đi xem thử.

Lục Hương nói: “Cảm ơn chị dâu, ngày mai đi.”

Chị ba Phó là người tính tình nóng vội, nói: “Còn cần gì ngày mai, vừa hay rảnh rỗi không có chuyện gì làm, bọn chị chụm lại cười cười nói nói, không hề buồn tẻ chút nào, rất nhanh đã làm xong hết công chuyện rồi.”

Phó Cầm Huy ở bên ngoài cầm giẻ và chậu.

Họ cùng ra ngoài, bên ngoài, Tiêu Thái Liên cùng các thím các bác còn đang nói chuyện.

Thấy họ sắp đi, người khác cũng nói: “Chúng ta cũng cùng đi phụ!” Người trong thôn đều là người siêng năng, vận động tốt hơn là bảo họ ngồi lì đấy.

Thực sự là thịnh tình khó chối từ.

Mở cửa nhà lớn nhà họ Thẩm, Lục Hương với Phó Cầm Huy đã tới ngó qua một lần, lần này bình thản hơn nhiều.

Nhưng những người khác là lần đầu nhìn thấy.

“Ôi trời ơi!” Hoàn toàn cả kinh.

Họ chưa từng thấy căn nhà nào đẹp như vậy.

Tuy có hơi tan hoang, nhưng sân rất to, bên trong còn có một cái cây, trên mái nhà ngay cả ngói gạch cũng đều khắc hoa.

Người trong thôn không hiểu thẩm mỹ, nhưng chỉ nhìn gạch xanh ngói lớn liền biết một nghìn tệ này xứng đáng.

Một nghìn tệ, còn không đủ mua một nửa số gạch ngói này.

Những người khác lần lượt tới các phòng xem, còn nói đùa: “Cũng không biết nơi này có đồ di lưu gì không.”

Người bên cạnh nói: “Căn nhà này đã bị tịch thu rất nhiều lần, đào ba thước đất cũng không quá, sao có thể còn lưu lại đồ!”

“Thật đáng tiếc! Nghe nói trước đây có người mua nhà đào ra được kim nguyên bảo, phải bao nhiêu tiền chứ?”

Không biết là ai nói câu này, nếu thật sự có tài chủ đào ra được đồ, thế thì phát tài rồi. Những người khác để bụng, không màng dọn dẹp nữa, lấy cớ đi về.

Đi về liền nói với người nhà, muốn gom góp mua lại mấy căn nhà còn lại.

Lỡ như thật sự có đồ, há không phải là phát tài sao.

Lục Hương ở bên cạnh nhìn xong không nói gì, người khác chỉ biết vàng bạc trang sức đáng tiền.

Từ khi nhìn ra xà nhà và gia cụ đều là làm từ gỗ lim và tử đàn, lại nhìn kỹ lại, thứ đáng tiền đều bày ngay trước mặt, nhưng lại có người không biết, bàn ghế đều đáng tiền.

Ngay cả bình hoa đơn sắc còn để lại, trông thì tầm thường, nhưng kiểu dáng đều thuộc đời nhà Tống.

Mọi người phụ giúp dọn dẹp, vải lau một cái liền trở nên đen xì.

Ngày nào cũng lau, ít nhất phải lau cả tháng mới có thể lau ra hình ra dáng. Căn nhà này quả nhiên chu chính, nghe nói nhà địa chủ ngày xưa còn có nha hoàn hầu hạ.

Một thím nói: “Nếu thật sự có thể sống trong căn nhà này, cuộc đời này cũng đáng rồi.”

Lục Hương nói với Tiêu Thái Liên: “Mẹ, chúng con để một phòng cho mẹ, mẹ nhìn trúng căn nào tùy ý chọn.”

Trên mặt Tiêu Thái Liên lập tức nở ra nụ cười: “Haiz, con có lòng này là được! Mẹ không sống ở đây đâu.” Tuy nói như vậy nhưng nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn.

Ở trước mặt người ngoài cho bà thể diện lớn như vậy, quả nhiên vẫn là con dâu tốt của bà.

Lục Hương dọn dẹp như vậy, những người khác trong thôn nghe tiếng cũng tới xem, càng xem càng cảm thán, đều có chút ghen tỵ: “ y da, các người ra tay nhanh thật.”

Ông ta cũng muốn gom tiền mua căn nhà này, sống ở đây cũng tương đương với gia đình đại hộ rồi. Hưởng thụ một chút chỗ ở của gia đình đại hộ ngày xưa, nói ra đã thấy đẹp.

Càng thêm ngưỡng mộ Lục Hương, vẫn là người ta có mắt nhìn ra tay nhanh, biết có đồ tốt căn bản không do dự.

Hôm nay dọn dẹp nhà, Tiêu Thái Liên lại có đủ thể diện.

Thôn dân nhìn thấy căn nhà lớn nhà họ Thẩm, cũng dao động với mấy căn nhà chưa bị mua, rất nhanh ba căn khác cũng đều được bán đi.

Còn có người muốn mua nhà, nhân khẩu trong thôn nhiều không có chỗ ở, cộng thêm người bây giờ không giống ngày xưa.

Bây giờ điều kiện tốt, mọi người cũng không tạm bợ, nhà lớn đều đã được bán hết.

Trưởng thôn còn tuyên bố, nói sau này bờ đối diện sông còn sẽ xây một lô nhà mới.

Bây giờ còn đang quy hoạch, nếu có người muốn mua nhà, có thể đi đăng ký đợi quy hoạch ra điều lệ, rồi thống nhất nói với họ.

Chuyện mua nhà trong thôn trở nên rất sôi nổi.

Nhưng rất nhanh lực chú ý của mọi người đã bị một chuyện khác chiếm lĩnh, nghe nói giá thịt heo năm nay tăng.

Trước đây một tệ đã có thể mua được nửa ký. Bây giờ bên ngoài đều bán một tệ rưỡi. Nghe nói qua mấy hôm nữa còn sẽ tăng tiếp, điều này khiến người trong thôn lo lắng.

Chuồng heo trong thôn chỉ còn lại một con heo, vội vàng muốn đặt trước.

Cha mẹ Lục Hương là người thành thật, trực tiếp nói con heo này là của nhà Tiêu Thái Liên.

Mọi người nghe xong, trong lòng càng thêm lo lắng.

Nếu là của nhà cha mẹ Lục Hương, còn có thể mua rẻ một chút. Nhưng Tiêu Thái Liên lợi hại xưa giờ, muốn chiếm chút tiện nghi từ chỗ bà, gần như không thể.

Nhưng liên quan tới chuyện ăn thịt, vẫn không nhịn được hỏi một chút.

Muốn mua một ít, cố gắng rẻ nhất có thể.

Kéo bè kết nhóm đợi Tiêu Thái Liên: “Này, thịt heo đó của chị có bán không? Nếu bán, để cho tôi hai cân thịt mỡ.”

“Tôi muốn mua hai cân sườn!” Người ta còn chưa đồng ý, người nóng vội đã nói trước.

Người trong thôn đều thích ăn thịt, nhưng nghe nói người trong huyện đã sớm không ăn thịt nữa, gặm xương mới ngon. Bây giờ vụ thu kiếm được tiền, cũng muốn nếm thử cách ăn trong huyện.

Tiêu Thái Liên nói: “Heo mông to một xíu cũng không có bao nhiêu thịt, bản thân còn không đủ chia, không bán!” Bà có bốn đứa con trai, bốn thông gia, lễ tết đều tặng quà bày tỏ một chút, không có gì vẻ vang hơn thịt heo.

Cộng thêm người nhà mẹ của Tiêu Thái Liên, tùy tiện cho một ít, không phải bà khoa trương, một con heo thật sự không đủ chia.

Hơn nữa nhà mình còn phải để lại thịt ăn.

Hiếm khi nuôi một lần, ăn thịt dĩ nhiên phải phóng khoáng một chút. Để cho người này, để cho người kia, vậy còn có thể dư được bao nhiêu?

Hơn nữa người trong thôn cũng không ngốc, đều lựa phần ngon.

Tiêu Thái Liên bổ sung nói: “Năm nay mọi người kiếm được nhiều tiền như vậy, thịt heo đắt thì có thể đắt tới đâu, mặc kệ bao nhiêu, mọi người cứ mua một ít đi.”

Tiêu Thái Liên dứt lời, bên kia liền đáp lại mấy câu.

“Nói thì dễ, nhà chúng tôi có nhiều chỗ cần tiêu tiền.”

“Đúng đó, sau này phải cưới vợ cho con trai, cháu trai đi học…không giống chị, đều nuôi xong hết rồi, bây giờ chúng tôi mới vừa bắt đầu!”

Tiêu Thái Liên vội vàng ngắt lời: “Được được được…” Nghe những lời này xong cũng đau đầu.

Khó khăn lắm mới nuôi heo, đều thèm thịt, không hề nỡ chia ra ngoài, nhưng Tiêu Thái Liên cũng biết không chấp thuận chuyện này cũng không được.

Năm nay trong thôn chỉ có nhà bà sống tốt, nếu không bỏ ra chút gì, trong thôn sẽ đàm tiếu.

Nghĩ ngợi thịt ngon đó không nỡ cho ra, nói: “Đợi vào đông có sương, Lục Hương chuyển nhà mở tiệc, tôi mổ heo! Lấy một ít thịt ngon ra, nấu lẩu mời cả thôn ăn.”

Lẩu là ngon nhất.

Có thịt có rau, một nồi lớn nóng hổi, bỏ chút lòng heo, thịt mỡ, tuyệt đối ngon.

Mọi người nghe xong cũng thấy được.

Trước đây mua thịt phải tốn tiền, nhà họ Phó mở tiệc mời, không tốn tiền đã có thể ăn được tiệc, chuyện này đi đâu tìm?

Mấy thím nói: “Có thể để Lục Hương nấu không?”

Họ quá yêu thích đồ Lục Hương nấu, người khác không nấu ra được vị đó.

Đợt vụ thu đó, Lục Hương nấu vài món, khiến mọi người ăn tới say mê.

Tiêu Thái Liên cười nói: “Tới lúc đó rồi tính, đúng là không phải con dâu của mấy người, mấy người không xót.”

Bầu không khí lập tức dịu lại.

Chỉ cần rảnh rỗi, Lục Hương lại đến nhà mới dọn dẹp. Giống như thôn dân nói, năm đó khi nơi này bị niêm phong, tất cả đồ đạc đều bị tịch thu.

Nghe nói còn đào ba thước đất, sợ họ giấu kim nguyên bảo trong đất, bây giờ đất ở đây đều lỏng lẻo.

Chỉ còn khung cửa sổ và khung cửa không tháo, chỉ có mấy cái bình giản dị.

Bình hoa là do họ không biết hàng, không biết độ trân quý của thứ này, nhưng thời này đồ cổ giá rẻ.

Nếu có tiền vào chợ đen có thể thu mua một lô đồ tốt. Bây giờ không đáng tiền, qua hai ba mươi năm nữa, những thứ này đều là báu vật vô giá.

Nhưng bây giờ, những thứ này không biến thành tiền được.

Nơi này chỉ là một căn nhà rỗng, nếu muốn chuyển tới sống, phải sắm sửa không ít đồ.

Từ sau khi kết hôn, trong túi Lục Hương luôn có tiền.

Bây giờ mua nhà, túi cũng sạch bong.

Đột nhiên mất đi cảm giác an toàn, muốn mau chóng kiếm chút tiền.

Bình Luận (0)
Comment