Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 108

Khá lắm, lông trên đuôi heo đều dùng súng lửa thiêu trụi rồi.

Ruột heo cũng đã làm sạch rất nhiều lần. Những nhân viên ở trại heo như bọn họ rất giỏi những việc này, khoảng mười nhân viên, làm rất nhộn nhịp.

Lục Hương tới xem, đều làm rất tốt.

Những thứ này có có cái cần chặt, ở trong công xưởng có dao, cưa sắt cũng có.

Lục Hương vừa muốn làm, Lưu Bàng kéo cô lại, nói: “Không cần chị làm.”

Dứt lời, mấy người khác vội vàng nhận việc, nói: “Để tôi!”

Họ là làm việc trả lương theo ngày, chính là lúc muốn biểu hiện thật tốt.

Hơn nữa nhìn thấy Lục Hương gầy bé, sợ cô mệt.

Lưu Bàng nói: “Lúc chị nấu ăn, chỉ điều vị là được, những công việc khác tôi sắp xếp người làm!” Anh ấy cũng không làm, ở bên cạnh giám sát chỉ huy.

Nhiều lòng heo khác nhau như vậy, phải phân loại xử lý.

Nghĩ ngợi, Lục Hương quyết định hai cách chế biến, một là gỏi, sau khi luộc chín, xé thành thịt vụn, thêm các loại gia vị. Còn có một kiểu là hầm, hai kiểu đều dựa theo ký.

Lưu Bàng không quản chuyện gì, Lục Hương nói thế nào, anh ấy làm thế ấy.

Anh ấy nói: “Tôi đã nói với mấy anh em rồi, hôm nay chúng ta có thể đến xưởng gang thép và xưởng lò xò dạo, có mấy trăm công nhận lận.” Những người này lương cao, chắc chắn sẽ chịu chi.

Anh ấy có một loại tự tin đối với Lục Hương, đã bắt đầu chuẩn bị cái tráp nhỏ thu tiền, sợ túi tiền không đựng hết.

Lục Hương thấy thời gian không còn nhiều, cũng chỉ còn bốn tiếng là tới giờ cơm trưa, bèn tất bật bắt đầu làm.

Lưu Bàng biết Lục Hương nấu ăn ngon.

Nhưng cô vẫn luôn xào gia vị, Lưu Bàng cảm thấy ở đây cay gay mũi, bèn ra ngoài giám sát người làm, xem họ xử lý lòng heo.

Thứ như lòng heo, nếu xử lý không tốt, mùi tanh rất nặng.

Gia vị bình thường không thể che đậy được mùi này, phải cần thiêu trụi lông heo bên ngoài, sau đó hun nướng.

Xử lý xong, trước đó Lục Hương từng dặn dò, cắt chúng thành miếng nhỏ.

Nhất thời, mọi người đều ở đây bận rộn.

Rất nhanh Lục Hương bắt đầu điều phối nước gia vị, định luộc đầu heo.

Lấy tủy ra trước, có thể làm riêng món tủy cay. Tủy heo nấu ngon sẽ không có chút mùi tanh nào, khẩu cảm giống như đậu phụ non, lưu lại cho những người làm công này thêm món.

Đầu heo to, một cái ít nhất nặng mười ký, người bình thường nhìn đều sẽ hơi sợ hãi. Nhưng Lục Hương lại mặt không đổi sắc, rửa sạch sẽ đầu heo, ném vào trong nồi xử lý.

Đảo chuyển nhiều lần, để mỗi một mặt đều phải chín. Đứng trước bếp một lúc, mồ hôi lăn xuống cuồn cuộn, rất nhanh trên người Lục Hương đều thấm ướt.

May mà nấu ở nhà bếp của trại heo, bên cạnh có đầu bếp.

Thấy là mối làm ăn của con trai xưởng trưởng, họ cũng làm giúp. Trong tình huống có người giúp, Lục Hương làm dần nhanh lên.

Vớt đầu heo đã luộc chín ra, bỏ sang một bên để nguội. Sau đó gọi người đeo găng tay cao su sạch sẽ, bắt đầu gỡ thịt đầu heo.

Xé thành miếng nhỏ, gỡ sạch sẽ thịt trên xương! Vừa hay cho con chó lớn trong trại mài răng.

Rất nhanh cái đầu heo lớn đã được gỡ xong, thịt chất giống như núi.

Hai cái lò bắt đầu nấu đồng thời, trái một cái đầu heo, phải một cái đầu heo, rất nhanh đã gỡ đầy hai chậu lớn thịt đầu heo.

Một người đàn ông thế mà không bê nổi, đoán sơ qua, không chỉ nửa tạ.

Những thứ Lục Hương mang tới chỉ là gia vị hầm, nếu làm gia vị trộn vẫn không đủ. May mà người bên này đủ, tìm mấy người ra ngoài mua gia vị như hành, tỏi, gừng, đậu phộng, dưa leo, ớt và rau thơm.

Sau khi mua về, lại bắt đầu rang một nồi đậu phộng, giã nát.

Dưa leo cắt thành sợi, hành sợi, tỏi băm, gia vị chuẩn bị xong đều chất trong xe.

Chỉ riêng gia vị đã có hơn hai mươi loại, người ở nhà bếp thấy Lục Hương vừa chiên dầu ớt, vừa nấu nước sốt, rất nhiều người thậm chí không hiểu là đang làm gì!

Sau khi làm xong món trộn, Lục Hương lại bắt đầu món khác. Cô đích thân kiểm tra, đặc biệt là lòng heo, lộn trở lại làm sạch hai ba lần nữa, cho tới khi cô cảm thấy sạch mới thôi.

Rửa sạch dựa theo tiêu chuẩn ăn trong nhà.

Sau khi rửa sạch, bắt đầu hầm, sau đó lại điều vị.

Rất nhanh, một mùi thơm xa lạ lại mê người truyền ra.

Trước đó Lưu Bàng còn có thể chỉ huy.

Nhưng dần dần bị mùi thơm hấp dẫn.

Sau đó chạy tới bên cạnh Lục Hương, muốn tới xem thử tiến độ ở đây như thế nào.

Thấy Lục Hương ở bên cạnh kho thịt, Lưu Bàng ch.ảy nước miếng.

Anh ấy là con trai của xưởng trưởng trại heo, thường xuyên ăn được đồ ngon, từng tới quán cơm quốc doanh nhiều lần. Nhưng chưa thấy ai có thể nấu ra được hương vị này, nếu có thể thử một miếng thì tốt rồi.

Lục Hương quay đầu thấy mắt Lưu Bàng sáng quắc.

Cô không nhịn được cười, nói: “Anh nếm thử?”

Lưu Bàng nghe vậy, mắt sáng bừng lên, Lục Hương cảm thấy anh ấy cực kỳ giống chú cún vàng nhà mình nuôi trước đây, nếu anh ấy có đuôi, bây giờ chắc chắn đã vẫy rất hăng hái.

Lục Hương vớt ra một đoạn lòng, dùng kéo sạch cắt cho anh ấy vài miếng, sau đó lại tưới chút nước sốt, cầm tới cho anh ấy nếm thử.

Lưu Bàng ăn một miếng, miếng lập tức trừng rất to, đời này chưa từng ăn được thứ gì ngon như vậy.

Vừa thơm vừa béo nhưng không ngấy. Ăn một miếng căn bản không đã nghiện, bưng đồ trong dĩa, còn muốn nhìn trong nồi. Cảm thấy một nồi đồ ăn ngon đó đều giống như đang kêu gọi anh ấy.

Lục Hương trực tiếp đưa muỗng cho anh ấy.

Lưu Bàng muốn ăn miếng nào thì vớt miếng đó.

Đời này Lưu Bàng chưa từng ăn cơm sảng khoái như vậy, rất nhanh đã vớt mấy thứ mình thích vào trong bát, sau đó ôm bát sang một bên ăn.

Vừa ăn vừa khen, miệng dính đầy dầu: “Chị làm kiểu gì vậy?” Anh ấy đều không nỡ bán, đồ ngon như vậy để ở nhà bỏ đông từ từ ăn.

Trước đây ăn được há cảo Lục Hương làm đã thấy rất ngon, Lục Hương hầm thịt càng ngon.

Thịt kho lần này đều là dùng các loại lòng heo, căn bản không biết thứ này nấu ngon sẽ còn đỉnh hơn cả thịt.

Ăn thịt ăn tới no. Lưu Bàng ăn tới khi bụng căng trướng, mới lưu luyến dừng lại.

Còn muốn nếm thử gỏi, anh ấy lấy một miếng, bây giờ Lục Hương còn chưa trộn, nếm một miếng không có vị gì.

Lưu Bàng không nản lòng, có thịt kho trước đó, thứ còn lại đều không sao. Anh ấy nói: “Hôm nay chắc chắn có thể bán chạy!” Nếu bán được hai trăm tệ, vậy một người có thể chia được một trăm, kiếm được ba tháng lương của công chức.

Không chỉ Lưu Bàng hưng phấn, ngay cả những người phụ việc ở xung quanh ngửi thấy mùi này cũng khen. Thịt kho lại ăn kèm với chút cơm, ngon ghê gớm.

Bọn họ cũng không làm không, sau khi làm xong việc buổi sáng, buổi trưa họ ăn trong nhà ăn. Mỗi người đều có một bát nhỏ thịt kho, món đặc sắc như tủy heo cay tê này cũng có thể tùy ý ăn.

Mỗi người ăn tới chảy dầu đầy miệng. Có lương lấy, còn có thể ăn được đồ ngon, đi đâu tìm công việc tốt như vậy.

Những người làm công đã bắt đầu ăn cơm, nhưng Lưu Bàng và Lục Hương định chất đồ xong sẽ xuất phát, phải đem những thứ này bán trong thời gian nghỉ trưa.

Năm 80 nghèo nàn, người có xe ô tô không nhiều, nhưng trại nuôi heo có.

Hơn nữa Lưu Bàng đã sớm thi được bằng lái, ở trại heo đều là anh ấy lái xe. Lại tìm mấy người phụ việc tay chân nhanh nhẹn, cùng đi tới chỗ xưởng gang thép.

Lưu Chương là cậu chủ của xưởng gang thép, Từ Ái Đảng là con trai của phó xưởng trưởng xưởng lò xò bên cạnh, họ là bạn lớn lên từ nhỏ với Lưu Bàng.

Lúc này hai người đang đợi ở cổng xưởng gang thép.

Xa xa nhìn thấy xe của Lưu Bàng tới, Lưu Chương còn nói với Từ Ái Đảng: “Cậu cảm thấy lần này cậu ấy có thể thành hay không?”

Từ Ái Đảng nói: “Không biết, nhưng Lưu Bàng là người thích ăn nhất trong số chúng ta, nói không chừng có hi vọng!” Tuy nói như vậy nhưng ngữ khí của họ đều không quá coi trọng.

Nể tình là bạn nhiều năm, vẫn ra giúp.

Bày bàn ghế ở nhà ăn ra, quang minh chính đại để ở cổng lớn, bảo vệ cũng không quản.

Bình thường bên này không cho bày đồ, nhưng con trai xưởng trưởng lên tiếng, ai dám không tuân theo?

Lưu Bàng đi xuống, nhìn thấy hai người họ đã bày xong bàn ghế, thậm chí còn mượn hai cái cân, cười nói: “Anh em tốt, hôm nay coi như các cậu hưởng phúc rồi!” Cuối cùng lấy ra hai hộp cơm to: “Đây là đặc biệt để cho các cậu.”

Anh ấy là người sành ăn, hai hộp cơm lớn này đều là phần ngon anh ấy chọn lửa tỉ mỉ, đều là tinh phẩm, ăn đảm bảo ngon bá cháy.

Lưu Chương và Từ Ái Đảng không cô phụ ý tốt của anh ấy, cười cảm ơn: “Vừa hay chúng tôi rảnh cũng không có việc gì làm, giúp các cậu bán.”

Bình Luận (0)
Comment