Nếu là mua bán đường dài, còn có thể đúc thêm vài cái bếp. Nhưng đây chỉ là kinh doanh tạm thời, cũng chỉ có thể dùng tạm bợ.
Hơn nữa xử lý thịt đầu heo các kiểu, nhiều hơn cũng không xử lý hết được.
Lục Hương là người kiểm tra rất nghiêm ngặt, đều là dựa theo tiêu chuẩn nhà mình ăn mà làm. Loại giống như lòng heo này phải rửa sạch rất nhiều lần, xử lý vô cùng phiền phức.
Mọi người cũng chỉ đành thôi.
Lưu Bàng nảy ra một chủ ý, nói: “Sau này mỗi người cùng lắm chỉ có thể mua năm cân!” Phải dùng phương thức giới hạn mua này để xử lý.
Nếu không đồ đều bị người phía trước mua hết, người phía sau muốn ăn cũng không có.
Sau khi bán hết đồ, Lưu Bàng và Lục Hương nhanh chóng quay về. Thật sự tới cũng vội, đi cũng vội.
Lúc quay về, không chỉ Lục Hương và Lưu Bàng, ngay cả hai người phụ việc mang tới cũng dạt dào cảm xúc, đời này chưa từng làm qua việc nào suôn sẻ như vậy.
Sau khi về, Lưu Bàng bắt đầu chia tiền với Lục Hương, chia xong, hai người đều có niềm kinh hỉ ở mức độ khác nhau, hôm nay chia được tới tay mỗi người hơn năm trăm tệ.
Đây là lãi ròng, còn nhiều hơn hôm qua được chia.
Lưu Bàng hưng phấn xoay vài vòng tại chỗ, nói với Lục Hương: “Tôi thật sự lưu luyến chị!” Rất đáng tiếc mối làm ăn này chẳng kéo dài được bao lâu nữa.
Đây là mối làm ăn kiếm được tiền đầu tiên mà anh ấy tìm được.
Tiền kiếm được, tuy không bằng với kiểu trại lớn như cha của anh ấy, nhưng phóng mắt trong giới phú nhị đại, anh ấy cũng được coi là tuổi trẻ tài cao rồi.
Hon nữa mối làm ăn này thuần túy là bản thân anh ấy nghĩ ra. Anh ấy còn rất có ý thức lo xa, mối này còn chưa kết thúc, đã bắt đầu suy nghĩ mối tiếp theo. Hận không thể trói chặt Lục Hương lại.
Thứ nhất là có thể kiếm được nhiều tiền, thứ hai cũng là điều quan trọng nhất, hợp tác với Lục Hương, đồ ngon tùy ý ăn, khiến anh ấy sướng muốn chết.
Lục Hương và Lưu Bàng hợp tác cũng rất vui vẻ, ở đây kiếm được nhiều tiền.
Hai bên đều có một loại cảm giác chiếm tiện nghi, đây là đôi bên cùng có lợi tuyệt đối.
Trong tay Lục Hương bây giờ có tổng cộng tám trăm tệ.
Lục Hương gửi số tiền này vào trong ngân hàng, nhìn sổ tiết kiệm dính trong ngực, có một loại cảm giác vững chãi trước nay chưa từng có.
Bây giờ cô đã có tám trăm tệ.
Trước đây vốn không nghĩ sẽ có thể gom được tiền nhanh như vậy. Trước đây gom một nghìn đã tốn tầm nửa năm, bây giờ mới mấy ngày đã gom được tám trăm.
Lục Hương nói với Lưu Bàng muốn mua một chiếc tủ lạnh, hỏi anh ấy có cách và con đường không.
Tủ lạnh là sản phẩm công nghiệp. Cung tiêu xã vốn không bán được, cửa hàng chỉ có tủ lạnh mini, kích thước quá nhỏ, công năng rất kém.
Lục Hương muốn mua một cái tủ lạnh to một chút.
Lưu Bàng nói: “Nhưng tủ lạnh giá cao, ít nhất cũng phải khoảng một nghìn! Có lẽ trong trại của chúng tôi còn có chỉ tiêu mua tủ lạnh, nếu chị không chê đắt thì tôi hỏi thử giúp chị.”
Lục Hương vội nói không chê.
Lưu Bàng rất sảng khoái đồng ý, nói: “Vậy được, về trại, tôi nói với chị hậu cần, xem thử có thể nhường tiêu chí cho chị không, vừa hay năm nay trại chúng tôi không cần mua tủ lạnh.”
Lục Hương cảm ơn rối rít.
Lưu Bàng nói: “Không cần cảm ơn.” Lại thần thần bí bí chạy tới bên cạnh Lục Hương hỏi: “Huyện thành có một căn nhà tốt hơn một chút, chị có muốn mua không?”
Lưu Bàng một lòng muốn giữ Lục Hương ở lại huyện thành. Lục Hương nấu ăn thực sự quá ngon, ở nông thôn đó là lãng phí của trời, ở trong huyện luôn tốt hơn ở nông thôn.
Lưu Bàng với con trai của xưởng trưởng khác đều thuộc cùng một giới, có một số con đường và cơ hội riêng.
Lục Hương sáng mắt lên: “Nhà gì?”
“Nói ra, chủ nhà có chút ngọn nguồn với chị đấy, là nhà của phóng viên Lý.”
Họ sắp quay về, nhà bỏ trống, vừa hay muốn nhờ người bán, về cơ bản là nửa bán nửa cho.
Lục Hương sững người hỏi: “Họ sắp về rồi?”
Hình như ở trong nguyên tác, họ phải ở huyện thành mấy năm, nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, hiệu ứng bươm bướm vừa xuất hiện, chắc chắn sẽ kéo theo những sự việc khác thay đổi.
Nhưng Lục Hương không muốn có dính dáng tới họ, nói: “Có lẽ thôi vậy.” Cô mua nhà chỉ muốn an tâm! Mua nhà của ai đều giống nhau.
Lưu Bàng nghe vậy cũng đành thôi, nhưng vẫn không chết tâm, nói: “Vậy chị có muốn mua nhà trong huyện không? Nếu chị muốn, tôi hỏi thăm giúp chị, tốt nhất là ở trong huyện, tôi ăn ké cơm cũng tiện.” Lưu Bàng nửa đùa nửa thật nói.
“Khi nào anh muốn ăn, tôi sẽ nấu cho anh.” Cô cũng biết ơn Lưu Bàng, nếu không có Lưu Bàng dẫn cô vào ngành, sao có thể kiếm được nhiều tiền nhanh như vậy.
Lưu Bàng nói: “Bây giờ giá nhà trong huyện rẻ! Tiền để trong ngân hàng cũng không có lãi tức gì.” Anh ấy không tiếc lời khuyên.
Ở nông thôn nào tiện bằng ở huyện. Lục Hương đã kết hôn, anh ấy muốn đi ăn chực cơm đoán chừng cũng sẽ bị những người trong thôn đó chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lời này cũng vừa đúng tâm ý của Lục Hương, sau này đất đai cải chế, phải thống nhất xây nhà. Chiếm đất tháo dỡ, là thùng vàng đầu tiên trong cuộc đời bao nhiêu người.
Lục Hương đã bị thuyết phục: “Nhưng hình như tôi không có tư cách mua nhà trong huyện?”
Hộ khẩu nông thôn giống như cô không mua được nhà trong huyện.
Lưu Bàng vỗ ngực nói: “Chuyện này cứ để tôi lo!” Mèo có đường mèo, chó có đường chó, dù sao thì việc gì cũng có cách giải quyết của nó.
Lục Hương nghe xong, nói: “Tôi muốn một căn nhà trệt khoảng tám mươi mét vuông là được.” Càng nghĩ càng cảm thấy không tồi, sau này cũng có thể đặt chân trong huyện.
Nhà trệt ở huyện thành đều không có sân. Nhưng có thể có một căn nhà thuộc về mình, đối với rất nhiều người trong huyện mà nói, đều là chuyện xa xỉ.
Dù sao thì rất nhiều người đều sống chung với cha mẹ, một gia đình chen chen chúc chúc, suy cho cùng vẫn không tiện.
Lưu Bàng nghe cô đồng ý, lập tức cười nói: “Cái này đơn giản, nhà hơn tám mươi mét vuông, chỗ Lưu Chương có mấy căn. Sau này tôi xem thử cậu ta có ý muốn bán không.”
Sau đó anh ấy lại cười nói: “Tới lúc đó chúng ta có thể làm hàng xóm rồi!” Vừa nghĩ tới sau này có thể quang minh chính đại ăn chực cơm liền vui.
Lục Hương nói: “Vậy thì nhờ anh rồi.”
Lưu Bàng rất để tâm chuyện này, lập tức đi tìm Lưu Chương.
Lưu Chương nghe xong cũng vội vàng nhường ra một căn nhà trong tay. Đối với anh ta mà nói, anh ta có tận mấy căn nhà, không thèm gì, lúc đầu cũng đều là tùy tiện mua.
Nếu thật sự giống như Lưu Bàng nói, Lục Hương có thể chuyển tới, anh ta cũng có thể ăn ké chút đồ ngon. Lưu Bàng đã nói mấy lần, Lục Hương làm há cảo ngon, anh ấy đã ăn mấy lần, nhưng Lưu Chương thì chưa ăn lần nào.
Lưu Bàng xem thường suy nghĩ này của Lưu Chương: “Chỉ vì ăn chút đồ ngon, cậu có tới nỗi vậy không?”
Lưu Chương nghe vậy, lập tức châm chọc nói: “Không phải cậu cũng vì một miếng ăn ngon, mới thuyết phục người ta vào huyện sao? Hai chúng ta chó chê mèo lắm lông!”
Lưu Bàng nói: “Cũng phải, cũng không biết có điều động công việc không?”
“Trước đây cha tôi nói xưởng trưởng của xưởng phân bón còn muốn điều Lục Hương tới xưởng phân bón, nhưng hình như bị từ chối rồi.”
Nghe vậy Lưu Bàng cũng không nhắc tới nữa.
Lưu Chương nhiều lần căn dặn: “Ngày mai bày sạp cậu nhất định phải nấu nhiều một chút.”
“Nấu nhiều làm gì?” Lưu Bàng có hơi sợ, anh ấy lấy ra bao nhiêu, bán bấy nhiêu.
Lưu Chương nói: “Dù sao thì cậu làm nhiều chút là được.”
Anh ta mua mười cân mang về hiếu kính cha anh ta, cha anh ta san ra một ít, lấy cho nhà bà nội.
Nhà bà nội anh ta rất giàu có, bà nội sống cùng với chú út.
Chú út với thím út đều sống cuộc sống kiểu tây.
Vừa nhìn thấy họ mang số thịt này tới, nói là không lành mạnh, lại nói không phải thịt ngon. Trên mặt không hề che đậy sự ghét bỏ của mình đối với thịt đầu heo, còn châm biếm vài câu: “Đồ này có người ăn sao?”
Kết quả đợi khi nếm được một miếng, ăn còn khỏe hơn bất cứ ai. Cha anh ta thuật lại cho anh ta nghe, anh ta cũng cảm thấy hả hê.
Chú út với thím út còn truy hỏi: “Khi nào lại mua cho họ một ít?”
Anh ta không hiểu, những người này muốn bắt chước văn hóa nước ngoài gì đó, ngày ngày uống cà phê ăn bánh mì.
Thế này cũng thôi, mấu chốt là họ ăn thì ăn, còn luôn chê bai người khác quê mùa.
Anh ta không phục!