Đợi khi tỉnh dậy đã hơn mười giờ, ở trong thôn không có ai ngủ muộn như vậy, Lục Hương ngủ một giấc ngon, gò má đỏ ửng, cô mang giày ra ngoài, mẹ Lục còn ở nhà.
Vốn dĩ mẹ Lục phải cùng Lục Đại Niên đi làm, nhưng bà sợ con gái nghĩ không thông, đặc biệt tìm trưởng thôn xin nghỉ, ở bên Lục Hương.
Lúc này, mẹ Lục giống như người phạm tội, chỉ vào năm cái màn thầu tạp lương trên bàn nói: “Đây là do Tiểu Phó mang tới, vừa nãy còn giúp chẻ một ít củi, mẹ không lấy nhưng cậu ấy cứ nhất quyết để lại.”
Mẹ Lục không phải người giỏi từ chối, đối mặt với chuyện này cũng không biết làm sao mới tốt.
Lục Hương ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy ảng nước trong nhà đã được gánh đầy, củi cũng được xếp đống.
Phó Cầm Huy đang trồng rau con ở trong sân, tuy anh là sinh viên nhưng từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, những việc này anh đều biết làm.
Lục Hương nhìn một lúc, nhìn bóng dáng của Phó Cầm Huy, bên ngoài có vài ba người rảnh rỗi ở gần đó xem náo nhiệt. Đây là giờ đi làm, rưởng thôn đã gọi người đi, nếu không người tới xem náo nhiệt còn nhiều hơn.
Bác gái Lục từ xa xa đi tới, thấy Phó Cầm Huy, trong mắt lóe qua một chút đố kỵ.
Chuyện tráo dâu trước đây là bác gái Lục với bà nội Lục âm mưu làm, sợ bác trai Lục không đồng ý, uống rượu xong liền bảo ông ta đến thôn cách vách phát kẹo hỉ, đợi khi bác trai Lục về phát hiện Lục Chiêu Đệ còn ở nhà, hỏi ra mới biết chuyện hồ đồ mà họ làm, tức chết.
Bác trai Lục là tiểu bối, dĩ nhiên không thể chỉ trích mẹ ông ta, thế là đổ hết tất cả lửa giận lên người bác gái Lục. Hai người bắt đầu cãi nhau, cuối cùng cãi mãi cãi mãi liền đánh nhau.
Bác gái Lục bị đánh cho mấy bạt tai, vừa khóc vừa kêu, hàng xóm xung quanh đều nghe thấy. Buổi sáng còn có mấy người bất hòa với bà ta cố tình tới hỏi, khiến bà ta hời hợt châm chọc lại.
Lúc này là tới gây sự với Lục Hương. Nhìn thấy Phó Cầm Huy thế mà lại giúp nhà cô làm vườn, trái tim giống như bị nước giấm ngâm nở.
Bác gái Lục nói: “Ây dô Cầm Huy, cậu là sinh viên đại học, ở đây trồng cái gì.”
Sau đó gọi mẹ Lục ra nói: “Không có ai ức hiếp người như mấy người, có một số người trông thì thành thật, nhưng một bụng xấu xa.”
Mẹ Lục thành thật quen rồi, bị châm biếm cũng không dám đáp lại, cãi nhau với người ta liền căng thẳng đến run lẩy bẩy.
Lục Hương nói: “Bác gái, bác tới đây làm gì?”
Bác gái Lục nhìn Phó Cầm Huy, cố ý nói to: “Lâm Mộc nhìn trúng cô, nói tối hôm qua đã tới nói với cô. Hôm nay nhờ tôi tới mai mối.”
Mẹ Lục tức run: “Loại người như Lâm Mộc, chị còn mai mối cho Lục Hương?”
Bác gái Lục lạnh giọng nói: “Người thế nào thì tìm người thế ấy, Lâm Mộc làm sao, người ta đầu óc hoạt bát, biết thương yêu. Hơn nữa, nếu cô không đồng ý thì quản kỹ con gái mình, đừng dụ dỗ nó!”
Trong lời nói toàn là hạ nhục Lục Hương, bóng gió nói cô không đứng đắn.
Mẹ Lục run lên, loại chuyện này bà ta cố ý nói trước mặt Phó Cầm Huy, đúng là xấu xa tới tận cùng.
Lục Hương nói: “Hôm qua Lâm Mộc trèo tường tới, suýt chút bị cha tôi đánh chết. Loại lưu manh này, bác còn nói làm mai cho anh ta, chẳng trách Lâm Mộc không sợ hãi gì như thế, hóa ra là có người dì như bác chống lưng!”
Bác gái Lục nói: “Tôi không có chống lưng cho nó, cô không đồng ý thì thôi, đừng có nói chuyện đay nghiến như vậy, nếu không phải cô xen vào, Phó Cầm Huy bây giờ đã là con rể của tôi rồi. Món nợ này tôi từ từ tính với cô!”
Lục Hương bị sự ích kỷ của bà ta chọc đến tức cười, nói lời âm dương quái khí, Lục Hương cũng biết: “Ồ, bác gái, không phải bác chê Phó Cầm Huy không phải người thành phố, có sắp xếp khác sao, chắc không phải là ra ngoài không mang não, quên mất chuyện quan trọng như vậy rồi chứ.”
Bác gái Lục tức giận trừng Lục Hương: “Tiện nhân, mày nói bậy cái gì.” Nói xong vươn tay muốn đánh Lục Hương, bị Phó Cầm Huy bên cạnh bắt lấy cánh tay.
Phó Cầm Huy nói: “Bác Lục, Lục Hương là vợ tôi, xin bác nói chuyện khách sáo một chút!”
Sắc mặt của bác gái lập tức trở nên khó coi.
Phó Cầm Huy hất tay bà ta ra.
Gương mặt bác gái không nén được giận dữ, nói với Phó Cầm Huy: “Vốn dĩ cậu là con rể của tôi, sao có thể bảo vệ cô ta?”
Nét mặt hung hăng nói: “May mà con gái tôi không gả cho cậu.”
Lục Hương nhìn thấy bác gái ngay cả Phó Cầm Huy cũng mắng, nói: “Không phải các người muốn trèo cao sao, lại hối hận rồi.”
Bác gái vốn là tới sỉ nhục Lục Hương, nhưng không ngờ không chiếm được chút tiện nghi nào, càng thêm phẫn nộ, nhìn Lục Hương mồm miệng lanh lợi nói: “Cô cũng đừng đắc ý, nói không chừng sau này cũng là người bị đánh!” Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Bà ta trực tiếp đi tìm cháu trai Lâm Mộc.
Lục Hương là con gái của gia đình đứng đắn, có sa đọa cỡ nào cũng không thể kết hôn với một tên lưu manh.
Bác gái chính là muốn chà đạp Lục Hương, cố ý lấy Lâm Mộc ra hù dọa cô, lại không chiếm được chút tiện nghi nào, lúc này tới nhà Lâm Mộc, nhìn thấy anh ta đang ăn đậu phộng trong nhà.
Bác gái nói: “Còn có mặt mũi ăn? Vừa nãy dì đi hỏi cưới Lục Hương cho con, kết quả người ta rủa dì một trận, nói cho dù gả cho người tàn tật, người ngốc, cũng không gả cho con, con cũng không phải người.”
Bà ta thêm mắm dặm muối nói, biết rõ loại côn đồ không việc ác gì không làm như anh ta không chịu nổi kích thích, vẫn quấy phá nhiều lần.
Sắc mặt Lâm Mộc tái đi, nói: “Tiện nhân.” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Bác gái tiếp tục nói: “Bây giờ người ta đã ở bên Phó Cầm Huy rồi, sau khi bị ăn khô lau sạch, nhà họ Phó không nhận người, cái này đã đủ thảm rồi! Con đoán xem làm sao mà ban ngày hai người vẫn ở chung với nhau, cái này có khác gì đứa con gái không đứng đắn ngày trước đó. Nếu là con gái dì, dì đánh chết nó rồi!”
Lâm Mộc vốn có vài phần cảm mến Lục Hương, dáng vẻ nhỏ nhắn đó của người ta khiến anh ta thương.
Nghe bác gái Lục nói như vậy, lại có chút coi thường cô, trào phúng nói: “Phụ nữ yêu cái đẹp, đây là nhìn trúng cái mặt trắng đó của Phó Cầm Huy.”
Bác gái nói: “Nhìn trúng thì thế nào, nhà họ Phó người ta ở trong thôn cũng là người có đầu có mặt, chẳng qua là chơi đùa với cô ta mà thôi.”
Lâm Mộc giễu cợt một tiếng: “Tôi còn tưởng là liệt nữ trinh tiết, có thể làm với người khác, không thể làm với tôi? Tôi thật sự không tin.”
Loại lưu manh như Lâm Mộc, cả đời chưa được ai coi trọng, bây giờ bị Lục Hương làm cho mất ngủ, cũng có hơi không vui.
Sau đó đi xuống giường lục ra một cái bao vải nhỏ, sau khi mở ra, bên trong là một xấp tờ mười tệ mới tinh, dày cộm.
Lâm Mộc nói với bác gái: “Cưới cô ta dư sức.”
Bác gái nhìn tới ngây người, không ngờ cháu trai có tiền như vậy.
Đời này của Lâm Mộc chỉ muốn để những thân thích kia có thể coi trọng anh ta một chút, lúc này xếp tiền thành hình quạt, quạt hai cái.
Trong nhà bác gái Lục do bà nội Lục quản lý, trong tay bà ta không có nhiều tiền như vậy, đợi khi hồi thần lại, trong lòng lại đố kỵ: “Con muốn dùng số tiền này cưới Lục Hương?”
Sao đám đàn ông này ai cũng đều thích Lục Hương vậy? Đúng là bị mù.
Lâm Mộc nói: “Ừm.”
Bác gái Lục hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy?”
Lâm Mộc cộng chẵn ba trăm tư, sau đó rút ra bốn tờ anh ta phải mua thuốc và rượu, lấy ra một tờ trong số còn lại nói với bác gái Lục: “Cái này tính là phí chạy việc, còn lại đều cho Lục Hương.”
Vốn dĩ anh ta chính là một tên lưu manh, sau khi theo đám bạn bè xã hội đó làm mấy lần, mới phát hiện thời này cái gì cũng là giả, chỉ cần có tiền, ở đâu đều là ông lớn.
Bác gái Lục nhìn tiền đến sáng mắt, tuy nói cháu trai ra tay hào phóng, cho bà ta mười tệ, nhưng nhìn thấy Lục Hương thế mà lại có hai trăm chín mươi tệ, bà ta liền không vui.