Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 127

Phi, không thể để hậu bối giẫm lên đầu bà như vậy, không phải chỉ là mổ heo sao? Nhà bà có điều kiện.

Nhà Lục Hương sắp mổ heo, tin này rất nhanh đã truyền khắp cả thôn.

Trước đây Tiêu Thái Liên từng nói, sau khi mổ heo sẽ đãi cả thôn ăn lẩu.

Lần này mổ heo cũng là vì mừng tân gia cho Lục Hương.

Căn nhà họ Thẩm đó đã được dọn dẹp hòm hòm, lúc nào cũng có thể chuyển vào ở.

Chuyển nhà mổ heo, Lục Hương là người đầu tiên.

Nhưng chuyện này cũng không có ai đố kỵ cô, ai bảo cha mẹ cô nuôi heo, nhà chồng cũng nguyện ý thu xếp cho cô.

Chuyển nhà tới, trong nhà thiếu rất nhiều thứ, Lục Hương đi mua một ít đồ dùng gia đình.

Cô nói với Tiêu Thái Liên một tiếng, bà cũng rất vui: “Được, bảo cầm Huy đi với con.”

Nhìn thấy vợ chồng bọn họ ân ái bà cũng vui.

Dạo này Phó Cầm Huy bị thương ở nhà, Tiêu Thái Liên nhìn thấy rất rõ, hai người như hình với bóng.

Lục Hương ở bên cạnh gọi Phó Cầm Huy, vừa hay anh mặc một cái áo màu xanh đen, rõ ràng là chiếc áo quá đỗi bình thường, nhưng Phó Cầm Huy anh tuấn, khí chất tốt, mặc vào lại có cảm giác của minh tinh điện ảnh.

Lục Hương nhìn tới gò má ửng đỏ, lập tức quên chuyện mình gọi anh làm gì.

Phó Cầm Huy nói: “Người đi núi nói, trên núi có cây sơn trà dại, em muốn ăn không?”

Lục Hương nghe xong liền thèm, sơn trà dại là đặc sắc bản địa, chua chua ngọt ngọt, có thể dùng để làm mứt và sơn trà ngâm.

Đợi tới khi không có khẩu vị ăn một quả, tiêu cơm thuận khí, là thực phẩm tốt nhất. Lục Hương lập tức thay đổi lộ tuyến, nói với Phó Cầm Huy: “Vậy chúng ta mau đi hái.”

Người trong thôn lên núi đều lập bè kết nhóm. Một khi có quả ngon gì, chưa tới hai ngày đã bị hái trụi.

Phó Cầm Huy ừm một tiếng, cùng cô lên núi.

Lục Hương còn tìm một cái làn trúc từ trong nhà.

Sau khi leo lên núi, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều người đang ở đó hái sơn trà.

Sơn trà dại đỏ au, nhỏ, mùi vị ngon, rất nhiều người đều vừa hái vừa ăn. Sau khi hái xuống một cái, tùy tiện lau lên người, tách ra ném vào trong miệng, có chua có ngọt.

Lục Hương chọn hái những quả lớn, trông xinh xẻo. Quả ở đây rất nhiều, rất nhanh đã hái được nửa làn.

Phó Cầm Huy hái được cũng bỏ vào trong làn của Lục Hương.

Người bên cạnh nhìn họ, lộ ra nụ cười ám muội, còn ở bên cạnh ồ lên: “Dô dô dô, sinh viên đại học của chúng ta cũng biết thương vợ rồi!”

“Nói gì vậy, cậu ấy biết thương vợ xưa giờ.”

Gò má Phó Cầm Huy hơi nóng, người bên cạnh thấy anh xấu hổ, càng muốn trêu chọc.

Lục Hương kéo tay Phó Cầm Huy đi tới chỗ ít người hái.

Mọi người nhìn thấy, càng thêm tấm tắc, Lục Hương còn bảo vệ chồng nữa.

Quả trên núi nhiều, rất nhanh đã hái đầy một làn, sau cùng trên cây vẫn còn. Lục Hương nghĩ hôm nay lên núi một chuyến không dễ, dứt khoát bảo Phó cầm Huy lấy áo khoác, đựng thêm một ít về.

Đợi khi hai người xuống núi, Lục Hương cầm làn, Phó Cầm Huy cầm cái áo đó, đựng đầy mà về.

Mùa thu, trên núi toàn là hoa dại rực rỡ, muôn hình muôn sắc.

Lục Hương nhìn ngắm mấy lần.

Hoa dại trên núi mọc lan khắp núi, trông rất tráng kiện. Sau đó vừa quay đầu, phát hiện Phó Cầm Huy biến mất, cô gọi anh mấy lần, anh mới từ bên kia đi ra, nhìn trên tay anh, còn hái một bó hoa nhỏ, đưa cho cô.

Lục Hương chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong tim bị khẽ khàng chạm tới, gò má nóng ran.

Tim đập thình thịch.

Phó cầm Huy thấy cô thích, thi thoảng nhìn thấy đóa nào đẹp sẽ hái thêm vài đóa bổ sung vào.

Hôm nay người đi lên núi hái quả dại cực nhiều, nhìn thấy họ xách làn, trong tay còn có hoa.

Người xuống núi tươi cười nói với Tiêu Thái Liên: “Xem, con dâu với con trai chị bây giờ đã mấy tuổi rồi, còn giống như trẻ con, hái hoa chơi nữa!”

Tiêu Thái Liên nói: “Người trẻ bọn chúng thích những thứ này.”

Mọi người nghe xong, vội cười nói: “Hoa ai không thích, chỉ là chúng tôi không có ai hái hoa cho.”

Tiêu Thái Liên cười mắng: “Thế này cũng ganh tỵ, sau này tôi hái cho cô, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Người trong thôn nói: “Không cần thím hái, tôi muốn chồng tôi hái.”

“Ôi chu cha, cô đâu phải muốn hoa, cô là muốn đàn ông!”

Lục Hương quay về, thấy mẹ chồng đang nói chuyện với mấy thím, liền biết mình lại bị trêu chọc, chia cho họ chút sơn trà dại, sau đó mới vào nhà.

Phó Cầm Huy vội vàng theo Lục Hương, người nhìn thấy đều ngưỡng mộ, chồng xướng vợ ca.

Loại quả dại trên núi này một khi hái về, phải nhanh chóng xử lý.

Cách làm của sơn trà dại cũng rất đơn giản, dùng nước giếng rửa trước, sau đó bổ nửa ra, có sâu thì vứt, giữ lại cái ngon, móc hạt bên trong ra, sau đó bỏ quả sang một bên là được.

Còn luộc hay nướng, đợi cô về có thể làm.

Sơn trà dại này do kích thước quá nhỏ, số lượng quá nhiều, khiến cho việc xử lý có hơi tốn sức.

Phó Cầm Huy cũng ở bên phụ.

Chị hai và anh hai đi ra thấy họ ở đây, nói: “Không phải em nói muốn tới cung tiêu xã sao, còn không mau đi, lát nữa là tan làm rồi!”

Lục Hương nói: “Không vội!”

Chị hai thấy cô còn đang làm những việc này, lập tức nói: “Cái này để chị làm, các em đi trước đi.”

Nói xong, chị ấy cũng gọi chị ba ra, nói với Lục Hương: “Đúng, bọn chị rảnh cũng rảnh đó.”

Có họ giúp đỡ, Lục Hương có thể có thời gian ra ngoài mua sắm.

Cổ chỉ đành nói: “Cảm ơn anh hai, chị hai, chị ba.”

Mấy chị dâu vội vàng xua tay, trước đây tốt với Lục Hương là có chút ý lấy lòng, nhưng thời gian sống chung lâu, cũng biến thành thật lòng.

Cô gái hiểu chuyện, dẻo miệng giống Lục Hương, cũng không trách chú tư thích cô, họ cũng thích.

Lúc hai người đi, Phó Cầm Huy vào thôn mượn một chiếc xe đạp.

Muốn chở cô tới cung tiêu xã.

Anh thay chiếc áo khác, là áo sơ mi màu trắng.

Bản thân anh có một loại khí tức thư hương, mặc loại áo sơ mi trắng này càng thêm thanh lãnh.

Nhưng lúc này lại đang nắm tay Lục Hương, có sự tỉ mỉ và dịu dàng lặng lẽ.

Lục Hương cũng thay đồ, đứng cạnh Phó Cầm Huy, quả thực chính là một đôi trời ban. Lục Hương ngồi ở phía sau, Phó cầm Huy chở cô ra ngoài.

Đầu của cô khẽ dán lên lưng của Phó cầm Huy, toàn thân anh cứng nhắc lại, sau đó nói: “Ôm chặt anh!”

Thời khác ấm áp này của hai người lọt thỏm vào trong mắt của Lục Chiêu Đệ.

Mấy hôm nay, Lục Chiêu Đệ luôn nghe ngóng về Lục Hương, người trong thôn khen Lục Hương giỏi giang từ đầu tới cuối.

Lục Chiêu Đệ rất không vui, cộng thêm đang mang thai, tính tình kém, trong lòng cũng có lửa giận ứ đọng.

Ra ngoài liền nhìn thấy Lục Hương cùng Phó Cầm Huy đi ra ngoài.

Dáng vẻ thân mật đó của hai người khiến cô ta khó chịu, nghĩ lại, mình là người phụ nữ có hai nghìn tệ, nói ra dọa chết người, so ra như vậy, lập tức lại có cảm giác ưu việt.

Chỉ là nhìn thấy gương mặt đẹp trai kia của Phó Cầm Huy, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối không nói nên lời.

Lục Hương ra ngoài mua rất nhiều đồ, trên có phích nước nóng, dưới có chậu nồi, đều là đến cung tiêu xã mua.

Chủ nhiệm của cung tiêu xã cho họ một cái giá hời, Phó Cầm Huy bị thương vì công việc, còn đặc biệt hứa tìm xe đưa đồ của họ về.

Lục Hương tiêu hết ba trăm, ngay cả rèm cửa sổ cũng mua mới, nhân viên bán hàng vào trong kho chọn cái tốt nhất lấy ra.

Lục Hương tiêu tiền siêu cấp sảng khoái, đặc biệt là sắp chuyển ra ngoài sống, sắm sửa căn nhà nhỏ của mình.

Phó Cầm Huy theo Lục Hương ra khỏi cung tiêu xã, thấy gương mặt của cô hồng hào, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Vui như vậy?”

Lục Hương chắc nịch gật đầu một cái.

Có thể chuyển ra sống một mình, hoàn toàn độc lập.

Phó Cầm Huy thấy cô vui, anh cũng vui, nói: “Hiếm khi vào huyện một lần, em có muốn ăn mì thịt bò không?”

Nghe nói trong huyện có một quán mì thịt bò ngon.

Người này làm mì thịt bò, còn bán thịt bò kho tương, nhờ phúc của ông ấy, giá thịt bò cũng tăng lên.

Lục Hương lại nói: “Đừng lãng phí tiền nữa, nếu anh muốn ăn, lần sau em nấu cho anh.” Thứ như thịt bò kho tương này, cách làm đơn giản, ở bên ngoài ăn vài lát, ở nhà có thể ăn nửa cân, càng lời hơn.

Khác với những người khác, Lục Hương thường xuyên tới huyện, không có mê luyến gì đối với nơi này.

Hai người mua đồ xong, định đi về.

Tự nhiên rảnh rỗi, Lục Hương nhất quyết muốn tự mình chở Phó Cầm Huy đi.

Phó Cầm Huy nói: “Được!”

Lục Hương quậy, anh chiều theo.

Bình Luận (0)
Comment