Lục Chiêu Đệ lau nước mắt đi ra, lại bị bí thư thôn gọi lại.
Lục Chiêu Đệ tức giận hỏi: “Gọi tôi làm gì?”
Bí thư thôn: “Một tệ tiền điện thoại!”
Thời này, gọi điện thoại vô cùng đắt đỏ, bình thường có một số chuyện gửi điện báo là được, mỗi lần cô ta tới đều muốn gọi điện thoại, khiến bí thư thôn rất phiền, cô ta chiếm tuyến, người ngoài muốn gọi thì không gọi được.
Lục Chiêu Đệ ra ngoài vội vã, thật sự không mang theo tiền: “Tôi quay về lấy cho ông!”
Bí thư thôn nói: “Sau này đừng tới đây gọi điện thoại nữa, đây là thiết bị công cộng, không phải thứ để cá nhân cô nói chuyện yêu đương!” Sắc mặt Lục Chiêu Đệ càng thêm khó coi.
Chỉ cảm thấy người trong thôn này quen nâng cao giẫm thấp, bây giờ nâng Lục Hương lên trời, khinh thường cô ta. Cô ta tức giận về nhà, vẫn nhớ lời Lục Hương, nói nếu đã có tài năng, vì sao không kiếm tiền cho mình.
Nghĩ kỹ lại thấy cũng đúng, vốn muốn để thôn theo hưởng ké mình, không ngờ thôn lại không biết điều như vậy, thế thì thôi! Dù sao thì cô ta có tiền, làm gì không được?
…
Lục Hương tới lều rau củ. Bên đây đã hái rau củ chín xuống, màu sắc rực rỡ, trông rất tốt. Lão giáo sư cho Lục Hương một làn rau, nói: “Trong thôn chỉ có cô và trưởng thôn có.”
Lục Hương có hơi kinh hỉ.
Đây là đồ thôn để dành bán.
“Cảm ơn!” Nhìn dưa leo không tồi, Lục Hương lấy một cái cắn một miếng, thanh giòn ngọt.
Dưa leo mùa hè cũng không có được vị này, Lục Hương tấm tắc khen.
Lão giáo sư có hơi đắc ý, ưỡn ngực nói: “Đây là phiên bản tôi đã cải tạo, dưa leo phiên bản này không chỉ mọng nước, hơn nữa còn cực kỳ giòn, thích hợp ăn không, cũng có thể trộn rau!”
Mùi vị dưa leo vô cùng đậm.
Đặc biệt là một lồng dưa leo trồng trong vườn, vừa đi vào đã có thể ngửi thấy mùi thơm thanh dịu, đây là giống mới.
Chẳng trách lãnh đạo huyện còn đặc biệt gọi điện thoại cảm ơn, hóa ra quả thực thứ này khác với loại đại trà.
Lục Hương nói: “Giống giống như thế này còn nhiều không?”
Lão giáo sư vô cùng tự tin: “Rau củ phiên bản cải tạo chỉ có hơn hai mươi loại, đều có một số ưu hóa trên khẩu vị!”
Mắt Lục Hương ngày càng sáng lên, sau đó cầm rau về nhà, muốn làm ăn thử. Cô rất hứng thú với rau củ giống mới.
Về tới nhà, Lục Hương đặt làn rau xuống, đang muốn khoe khoang với Phó Cầm Huy, nghe thấy tiếng còi xe ô tô bên ngoài.
Họ đi ra, nhìn thấy Lưu Bàng đỗ xe trước cổng nhà họ.
Lục Hương hỏi: “Sao anh tới đây?”
Lưu Bàng móc ra một cục thịt bò năm cân, nói: “Nghe nói hai người chuyển nhà, cái này coi như làm quà mừng tân gia!”
Bây giờ giá thịt heo tăng mạnh, kéo theo thịt bò cũng tăng cao, bây giờ đã ba tệ một cân. Năm cân tức là mười lăm tệ.
Coi như là quá lớn, đương nhiên tặng quà xong, Lưu Bàng còn không quên bổ sung một câu: “Tối nay vừa hay tôi còn chưa ăn cơm!”
Lục Hương cười, hóa ra là có mục đích cả.
Lưu Bàng rất biết mua thịt, mua dẻ sườn bò. Loại này nấu kiểu gì cũng ngon.
Lục Hương mời Lưu Bàng vào nhà, định cắt hai cân thịt bò làm thịt thái, còn lại kho.
Thịt bò này rất mềm, hầm một xíu liền vụn ra, cuối cùng tưới nước sốt đậm đà lên, mùi thơm đó ngay cả Lưu Bàng ngửi xong cũng không đi nổi, cứ mãi chui vào trong nhà bếp. Mắt tròn xoe nhìn vào trong nồi, mang theo thâm tình đầy ắp.
Lục Hương nhìn thấy Lưu Bàng, nói: “Ba cân còn lại đặc biệt làm thịt bò kho, lúc anh về có thể mang về ăn!”
Tuy Lưu Bàng thèm, nhưng vừa nghe dự định này của Lục Hương, vẫn vẫy tay: “Không được, cái này là quà tặng, đâu có chuyện còn mang về chứ?”
Thịt bò do Lục Hương nấu, tuy anh ấy còn chưa ăn được, nhưng ngửi mùi này đã biết nhất định rất ngon.
Còn ở bên cạnh nói: “Xưởng gang thép còn muốn mời chị tới nấu ăn với mức lương cao đó!” Công việc đầu bếp là công việc tốt, nếu không phải Lục Hương dùng tay nghề chinh phục mọi người, muốn vào nhà bếp vốn không thể nào.
Lục Hương lại nói: “Không đi! Tôi còn có việc ở trong thôn.”
Lưu Bàng nói: “Bây giờ điều động cong việc, hồ sơ điều động khó khăn nhường nào! Mọi người đều muốn chui vào huyện, sao chị lại bình thản thế!”
Lục Hương cười cười không nói gì, cô đang đợi năm 83. Cô không khao khát một công việc ổn định, cô định đợi kinh tế kế hoạch bắt đầu, cô tự làm chút gì đó. Nhưng hiện giờ cũng không thể nói chuyện này với Lưu Bàng.
Chỉ đành chuyển chủ đề nói: “Anh xem, bên kia có dưa leo, mùi vị không tồi.”
Lưu Bàng nhìn sang, quả nhiên có dưa leo, cà chua, còn có rau củ khác, trông có đỏ có xanh, rất bắt mắt.
Anh ấy cầm một quả cà chua cắn một miếng, nước ngọt thịt nhiều, ăn vào chua ngọt vừa vặn, cũng không thua gì dâu tây mùa hè.
Cà này anh ấy chỉ ăn hai ba miếng là hết, sau khi ăn xong, còn muốn ăn tiếp cái thứ hai.
Một cái cà chua chỉ to cỡ nắm tay, Lục Hương nói: “Nếu anh thích ăn thì anh lấy hết mấy quả còn lại đi, bây giờ đừng ăn quá nhiều, nếu không lát nữa no không ăn được thịt!”
Lưu Bàng nói: “Chị thế này là coi thường tôi rồi, tôi ăn nhiều mấy cũng có thể ăn được thịt.”
Lưu Bàng vừa ăn cà chua vừa nói: “Chỗ các chị cũng đỉnh thật, rau quả cũng có thể trồng ngon như vậy!”
“Đừng coi thường rau quả chỗ chúng tôi, rau quả chỗ chúng tôi rất có học vấn, đều là một số giống mới do các vị giáo sư cải tạo!”
Lưu Bàng nghe xong cảm thán: “Quả nhiên là nơi tốt người tài đất linh!” Nói xong lại cầm một cái dưa leo lên, ăn cũng rất giòn ngọt.
Chẳng mấy chốc đã ăn hết hai cái, cà chua cũng ăn tận mấy quả, Lưu Bàng nói: “Dạo này bà nội tôi không có khẩu vị gì, tôi muốn mua một ít.”
Con người Lưu Bàng vẫn rất hiếu thuận.
Cha anh ấy là xưởng trưởng trại heo, trong nhà không thiếu tiền, bà nội ăn thịt đã ăn tới mức buồn nôn, bình thường chỉ thích ăn chay, bây giờ là mùa thu, chỉ có một số củ cải, rau cải trắng các loại, không mua được rau củ tươi như thế này.
Trước đây, Lưu Bàng hợp tác với Lục Hương mua bán, kiếm được ít tiền, nói: “Tôi đặt trước hai mươi cân dưa leo, hai mươi cân cà chua!” Anh ấy định tặng cho bà nội một nửa, nửa còn lại mình ăn như trái cây, cũng không quan tâm là bao nhiêu tiền.
Lục Hương sảng khoái đồng ý.
Lưu Bàng nói: “Vừa hay không có việc gì, khi nào chị đi bán? Tôi đi cùng chị!”
Bây giờ anh ấy rất sùng bái Lục Hương, chỉ cảm thấy Lục Hương làm gì cũng giỏi.
Lần trước bày sạp, chỉ thu tiền đã thu tới mỏi tay, rất nhiều người cả đời đều chưa từng cảm nhận được cảm giác này.
Hơn nữa Lưu Bàng có xe, đi đâu cũng tiện, nói: “Cũng không cần trả tiền cho tôi, cung cấp một bữa cơm là được.” Sau đó nghĩ ngợi, ngại ngùng nói: “Phải là đích thân chị nấu!”
Bình thường Lưu Bàng muốn ăn một bữa cơm do Lục Hương nấu rất khó, mượn cơ hội này ăn ké chút cơm, ngược lại rất tốt.
Lục Hương nói: “Được!”
Hai người nấu ăn một lúc, thịt bò hầm ra lò. Mùi thơm xộc vào mũi, mì họ dùng là mì cán bằng tay. Sau khi được nấu chín, rửa sợi mì qua nước lạnh, vô cùng dai.
Bên trên phủ đầy thịt bò, toàn là miếng lớn, nhìn thôi đã nghiện. Lưu Bàng mới ăn dưa leo, cà chua đã sắp ăn no rồi, anh ấy vừa thấy đồ ăn ngon liền không khắc chế được.
Bây giờ ngửi thấy mùi thơm này lại có hơi đói, trong bụng phát ra tiếng kêu ột ột, giống như đang nhắc nhở anh ấy vậy.
Đợi sau khi Phó Cầm Huy và Lục Hương ngồi vào bàn, liền bắt đầu ăn mì thịt bò.
Lưu Bàng chưa từng ăn món nào đủ vị như vậy, cắn thịt bò hầm, bên trong có gân thịt, vô cùng ngon.
Ăn một miếng đã rất có cảm giác thỏa mãn và no nê, thịt bò mềm nhũn vừa vị, kết hợp với mì sợi dai dai, càng ăn càng muốn ăn thêm.
Ăn hì hục một bát lớn, chỉ cảm thấy bụng cực kỳ thoải mái, Lưu Bàng cười nói với Phó Cầm Huy: “Anh đó, sao lại có phúc vớ được một người vợ như vậy chứ.”
Anh ấy cũng muốn tìm một người vợ nấu ăn ngon.
Phó Cầm Huy nghe anh ấy nói như vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, ăn cơm xong, cuối cùng hai vợ chồng tiễn Lưu Bàng về.
Lưu Bàng lái xe ra khỏi thôn.
Đợi khi anh ấy đi về, ngửi thấy từng đợt mùi thơm trong xe, anh ấy nhìn ra phía sau. Ba cân thịt bò kho tương bị anh ấy từ chối lúc nãy cũng không biết bị Lục Hương bỏ vào khi nào. Bên trong còn có một ít nước sốt, nước này trộn với mì cũng rất ngon.
Thực ra anh ấy đi chưa xa, bây giờ cũng có thể mang trả lại cho Lục Hương. Trước đây đã nói không lấy, nhưng ngửi thấy mùi thơm này, anh ấy thực sự không nỡ trả.
Thật sự quá thơm, người bạn chu đáo như vậy đi đâu tìm? Lưu Bàng định sau này sẽ bôn ba với họ, mặc kệ kiếm tiền hay không kiếm tiền, có thể có cái ăn cũng tốt.