Bình thường Lục Hương cũng không đi, nhưng nhìn thấy bà ấy đói thành thế này, đành nói: “Vừa hay cháu cũng chưa từng đến đó, chúng ta cùng tới nếm thử.”
Lục Hương cho bậc thềm, chủ nhiệm phụ nữ mượn dốc xuống lừa, nói: “Được!”
Chẳng trách trưởng thôn ở trong huyện, đâu đâu cũng dựa vào Lục Hương, người ta thực sự có bản lĩnh.
Đợi các công nhân ăn xong cơm trưa, có người về văn phòng xưởng nghỉ ngơi, có người đi ra dạo, có người tới tìm Lục Hương mua rau.
“Ể, mùa đông còn có rau? Thật hiếm lạ.”
Lục Hương nói chuyện lão giáo sư gây trồng rau củ trái vụ cho họ nghe.
“Bao nhiêu tiền?”
“Ba hào một cân!” Lục Hương trả lời.
“Giá này của cô hơi đắt đó!”
Lục Hương nói: “Hết cách, chi phí của chúng tôi cũng rất cao, không giống kiểu tùy tiện mọc ra từ trong đất!”
Bên cạnh có người thường xuyên vào tỉnh nói: “Rẻ hơn tỉnh, cậu út tôi ở tỉnh nói chỗ đó rau gì cũng có, chỉ là đắt, năm hào một cân lận!”
Vừa nghe ra so sánh, lập tức cảm thấy ba hào cũng không đắt như tưởng tượng.
“Vậy tôi mua một ít.”
“Tôi cũng mua một ít.”
“Nói thật, rau này của người ta tươi thật, óng nước.”
Một người phụ nữ lấy một cái bí đỏ, lại lấy chút đậu đũa, số lượng dưa leo và cà chua không nhiều, cũng lấy một chút, định ăn không.
Cân lên bảy cân, Lục Hương nói: “Có muốn lấy đủ mười cân không, chúng tôi tặng hai cân!”
Người này nghe vậy, lập tức nói: “Được, lấy mười cân.” Lại chọn thêm một số rau khác.
Xách túi lớn túi nhỏ về, một người đã tốn một tệ rưỡi.
Chủ nhiệm phụ nữ bị thao tác tiêu tiền sảng khoái của cô ấy làm cho kinh ngạc.
Chẳng trách ai cũng muốn vào xưởng, thật có tiền.
Bình thường bà ấy ở trong thôn cũng coi như giỏi ăn nói, nhưng vừa ra ngoài liền giống như hồ lô bịt miệng, cả buổi không nói một câu, nhìn thấy người đều căng thẳng!
Lục Hương lại đối đáp mượt mà, thậm chí còn có thể nói một chút phương pháp nấu ăn. Quả nhiên mọi người bởi vì Lục Hương, cũng mua nhiều hơn một chút.
Từ khi sạp hàng có người ghé tới, những người khác cũng đều thuận lý thành chương mua.
Thứ như rau xanh, mùa hè thấy không hiếm lạ gì, nhưng bây giờ đã cuối đầu, không còn nữa, bình thường chỉ có thể ăn số cải trắng, củ cải trữ trong nhà, đã sớm ngán rồi.
Muốn ăn chút gì đặc biệt, nhìn thấy rau tươi liền muốn mua về trổ tài.
Bên Lục Hương có người bán có người mua, về cơ bản đều là mua năm cân mười cân. Màu sắc của số rau này tươi ngon, trông cũng lành mạnh.
Lần này rau họ mang tới không nhiều, mới hơn hai trăm cân, rất dễ bán hết, tổng cộng bán được mười mấy đơn.
Người tới muộn đã hết.
Chủ nhiệm phụ nữ thu được tổng cộng sáu mươi tệ, lúc thu tiền, tay của bà ấy còn run lên.
Từ nghĩ không bán hết thì phải làm sao, thật sự chưa từng nghĩ sẽ bán hết nhanh như vậy, chỉ còn lại hai cái giỏ rỗng.
Lưu Chương vừa thấy đồ đã bán hết, nói: “Đi, chúng ta đến nhà ăn ăn!”
Chủ nhiệm phụ nữ theo phía sau bọn họ, không hổ là nhà ăn của xưởng gang thép, rất rộng rãi sáng sủa.
Chủ bếp vừa nhìn thấy Lục Hương nấu, còn đặc biệt nấu riêng, ngon hơn với nấu cơm tập thể.
Tới chuyến này đủ để chủ nhiệm phụ nữ ghi nhớ trong lòng, quay về có thể chém gió hơn nửa năm.
Lần đầu tiên bà ấy ăn được cơm nhà nước, chỉ cảm thấy còn ngon hơn ăn tiệc. Đặc biệt là chủ bếp xưởng gang thép xào món thịt xào ớt, vừa thơm vừa cay vừa hao cơm.
Sau khi ăn xong lau miệng, Lưu Bàng chở họ về.
Có xe đưa xe đón, không hề tốn sức chút nào, buổi trưa còn có thể ăn ké một bữa cơm, chủ nhiệm phụ nữ vô cùng thích ý.
Lưu Chương thấy họ muốn đi, còn nói: “Ngày mai các người không cần đem cơm, vẫn quẹt thẻ của tôi.”
Chủ nhiệm phụ nữ ở bên cạnh nói: “Thế sao mà được?”
Lưu Bàng nói: “Không sao, cha cậu ta là xưởng trưởng, tiền nạp vào thẻ cơm đều không ăn hết!”
Trước đây Lưu Bàng thường xuyên tìm anh ta ăn ké.
Chủ bếp chỗ họ có chứng chỉ đầu bếp.
Nhưng bây giờ Lưu Bàng chỉ thích ăn đồ Lục Hương nấu, không còn thích thú mấy với đồ ăn người khác nấu nữa.
Chủ nhiệm phụ nữ cầm sáu mươi tệ trong tay, ngồi trên xe quay về thôn, nghĩ thôi cũng biết thôn sẽ vui như thế nào.
Tới chiều, người của xưởng gang thép đều uể oải.
Trong phân xưởng, Lưu Hiểu Linh lấy ra một cái dưa leo, cắn một miếng, mùi thơm của dưa leo lập tức tỏa ra, người bên cạnh đang lúc vừa khát vừa buồn ngủ.
Ngửi thấy mùi thơm này, toàn thân đều rung lên, lập tức nhìn sang: “Dưa leo ở đâu ra vậy?”
Lưu Hiểu Linh nói: “Tôi mua ở bên ngoài!”
Chuyện Lục Hương bán rau ở bên ngoài mọi người đều biết, nhưng không để bụng.
Nghe nói giá rất đắt, nhưng nghe Lưu Hiểu Linh cắn rột rột, không biết vì sao lại thèm.
Nghĩ kỹ lại cũng đã hai tháng rồi chưa ăn dưa leo, chị em tốt Khánh Tử chung tổ với cô ấy nói: “Bẻ cho tôi chút, ngày mai tôi cũng mua, trả cho cô.”
Lưu Hiểu Linh nói: “Nào cần cô trả, đừng có khách sáo với tôi, ăn thì ăn!” Đặc biệt lấy cho cô ấy một cái.
Cô ấy lấy như vậy, người khác cũng muốn.
Chị Khánh Tử sợ Lưu Hiểu Linh khó xử, hình như Lưu Hiểu Linh cũng không mua bao nhiêu, nhiều người như vậy cũng không đủ.
Sau đó chị Khánh Tử chủ động tìm một cái dao gọt trái cây, cắt dưa leo đã rửa xong thành năm khúc, tạm bợ chia cho mỗi người một khúc.
Cũng chỉ đủ ăn hai miếng.
Ai biết bọn họ cắn một miếng, thanh giòn sướng miệng, lại có một loại cảm giác ngọt nước chưa từng có, sau khi ăn xong, thanh thanh mát mát, còn ngon hơn trái cây.
Còn muốn ăn tiếp nhưng đã hết rồi.
Người ăn được đều rướn cổ nhìn ra, muốn xem thử Lục Hương bọn họ đi chưa, nếu chưa, còn muốn mua thêm chút nữa.
Đáng tiếc bên ngoài không có ai nữa.
“Ngày mai tôi mua năm cân!”
“Bọn họ tốt lắm, mua năm cân tặng một cân!”
“Vậy thật tốt.”
Tới chiều khát nước, tinh thần tê dại, thật sự cần thứ gì đó thanh mát để tỉnh táo.
“Ngày mai tôi tới sớm chút.”
“Tôi cũng vậy.”
Người trong xưởng nhìn rau Lưu Hiểu Linh mua, vừa có măng xanh vừa có bắp cải. Nhìn cành lá đều xanh mướt, lúc không nhìn không thấy gì, bây giờ nhìn thấy, nói: “Tôi thật sự có hơi thèm thịt xào măng!”
Nghe vậy, bụng của người bên cạnh sôi ột ột. Chỉ ăn miếng dưa leo thanh ngọt giòn đó liền biết rau khác cũng không tồi.
Chị Khánh Tử nói: “Lục Hương đúng là bán cái gì cũng ngon!”
Lần trước bán thịt kho cũng vậy, tới sau đó đều phải giành mới mua được. Lần này bán dưa leo không ai để tâm, ai ngờ Lục Hương lại cho bọn họ một kinh hỉ lớn như vậy.
…
Lục Hương bán rau tương đối thành công, lần đầu tiên đi bán đã bán hết rau.
Trước đó chủ nhiệm phụ nữ còn lo lắng không bán được, lần này thì tốt rồi, một ít cuối cùng đều được Lục Hương bán rẻ, chỉ còn lại hai cái giỏ không.
Đây là kết quả tốt nhất rồi.
Trên đường về thôn, chủ nhiệm phụ nữ cầm tiền vô cùng vui sướng, bà ấy không phải chưa từng thấy tiền, nhưng lần này là rau quả trái vụ trồng tù lều lớn do thôn chủ động làm, ý nghĩa khác với trước kia. Quay về nói, chắc chắn người trong thôn đều vui.
Tới thôn, nhìn thấy người nửa thôn đều đang đợi ở cổng thôn.
Xa xa còn có thể ngửi thấy mùi đậu phụ thối chiên giòn nhàn nhạt tỏa trong không khí, tuy mùi đó thối, nhưng lại hút nhiều khách quen!
Đàn ông trong thôn cả ngày chỉ nghĩ kiếm chút tiền ăn đậu phụ thối.
Đám đàn bà nhiều chuyện trong thôn Đại Vũ đều tìm cơ hội nói với trưởng thôn, thôn mình cũng nên bán đậu phụ thối!
Thứ này, ai bán người đó kiếm được tiền!
Nhưng trưởng thôn lại ngó lơ, nói trong thôn còn có mối bán rau này, mới chặn được miệng của họ.
Lúc này đều muốn xem thử, không biết Lục Hương bọn họ có thể bán được bao nhiêu tiền.
Chủ nhiệm phụ nữ cùng Lục Hương từ trên xe ô tô đi xuống, trưởng thôn, bí thư thôn, còn có mấy lão giáo sư lập tức vây lại, thực ra tâm trạng của họ đều rất căng thẳng.
Dù sao thì đây là lần đầu tiên làm cái này.
Lục Hương biết họ đang căng thẳng cái gì, nói cho họ biết tin tốt: “Hôm nay bán không tệ!”
Chủ nhiệm phụ nữ ở bên cạnh bổ sung: “Bán hết rồi.’
Thôn dân xung quanh nghe vậy, trên mặt đều treo niềm vui, thế này quá tốt rồi.
Đợi khi lấy giỏ rau xuống, bên trong quả nhiên trống không.
Lưu Bàng nói: “Tôi về trước.” Anh ấy có xe, người cũng tự do, ra ngoài chuyến này mới vừa qua buổi trưa, quay về còn có thể ngủ bù một giấc.
Người xung quanh thấy Lưu Bàng đi, liền muốn xúm lại.
Không đợi họ hỏi rõ, chủ nhiệm phụ nữ đã khoác tay Lục Hương, thái độ vô cùng thân thiết, nói: “Đến ủy ban thôn nói!”
Ở bên ngoài không tiện.