Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 143

Sau khi quay về, trưởng thôn đi nói với trưởng thôn Bạch, trưởng thôn Bạch đồng ý. Ông ta cũng muốn xem thử thôn Đại Vũ bán rau như thế nào.

Trưởng thôn thấy trưởng thôn Bạch mang bộ dạng muốn mày mò bí mật của thôn bọn họ, hận không thể lập tức vay vốn mua máy kéo, chỉ đáng tiếc, tốn quá nhiều tiền, chưa chắc ngân hàng cho vay.

Hôm đó Lưu Bàng đã gọi điện thoại tới tìm Phó Cầm Huy.

Đợi Phó Cầm Huy từ ủy ban thôn về, Lục Hương vội hỏi anh có chuyện gì.

“Lưu Bàng đã đặt vé xong rồi, đi bảy ngày, đến xưởng trong tỉnh quan sát học hỏi!”

Muốn mở xưởng không phải trò đùa, phải tìm hiểu kỹ lưỡng, bảy ngày đã là ít rồi, nếu theo ý của cha Lưu Bàng, hận không thể để họ ở đó nửa tháng.

Học hiểu hết kinh nghiệm của người ta cũng đỡ phải đi đường vòng.

Từ sau khi Phó Cầm Huy kết hôn với Lục Hương, rất ít khi xa cách.

Càng đừng nói là xa cách nhiều ngày như vậy.

Lục Hương sắp xếp hành lý cho anh, chuẩn bị hai bộ đồ để thay giặt, còn có năm mươi tệ.

Phó Cầm Huy ở phía sau ôm chầm lấy Lục Hương, ghé bên tai cô nói: “Anh sẽ về nhanh thôi!”

Trong lời nói thế mà lại mang theo lưu luyến khôn nguôi.

Lục Hương quay đầu nhìn: “Không phải anh đã ở bên ngoài học bốn năm sao?”

Phó Cầm Huy thấy Lục Hương không tim không phổi như vậy, có chút tức giận, trực tiếp hất cằm cô lên, hôn một cái.

Sau khi kết hôn, xa nhau đâu thể giống như còn độc thân.

Từng nếm qua hương vị của tình yêu, sinh lòng lưu luyến.

Xa cách ngắn ngủi là để cuộc sống tốt hơn.

Vừa thấy Lục Hương không hề để tâm, định trừng phạt cô tử tế, để cô biết chồng không thể chọc.

Ngày hôm sau, Lục Hương mang cái eo đau nhức thức dậy.

Phó Cầm Huy đã rời đi rồi, tuy nói lúc còn ở đây không cảm thấy gì, nhưng đột nhiên thiếu đi một người, vẫn rất tĩnh lặng.

Lục Hương ngồi trên giường, rất nhanh đã nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mang dép đi tới mở cửa, là mẹ chồng Tiêu Thái Liên tới, nói: “Lúc thằng tư đi đã nói với mẹ rồi, hay là mấy ngày này con chuyển về nhà ở đi.”

Lục Hương nói không cần.

Mẹ chồng tiếp tục nói: “Hay là để anh chị ba con tới bầu bạn.”

Lục Hương vẫn nói không cần.

“Vậy được, một mình con ban đêm nhớ khóa cửa cẩn thận!” Đều sống cùng một thôn, nếu thật sự có lưu manh mắt mù tới gây sự, cho một cú, có thể đánh cho lưu manh xin cha mách ông nội.

Mẹ chồng ở một lúc rồi đi. Chị ba Phó rảnh rỗi không có việc gì, tới tìm Lục Hương nói chuyện, ghé sát lại nói: “Các em kết hôn cũng được một thời gian rồi, sao còn chưa có con? Em xem chị cả mang thai tốt biết bao!”

Sau đó còn truyền thụ kinh nghiệm, muốn có con, phải như thế như thế…

Mặt Lục Hương lập tức đỏ lên.

Chị ba Phó chắc nịch nói: “Lúc đầu chị là như thế mới có Tiểu Mãng Đản nhà chị, em với chú tư đẹp trai xinh gái, con sinh ra không biết phải đẹp cỡ nào.”

Chị ba Phó thấy mặt Lục Hương đỏ tới mức sắp bốc khói, lúc này mới chịu thôi.

Chị ta mím môi cười, cô vợ nhỏ vừa mới kết hôn này thật dễ thẹn thùng.

Sau khi Phó Cầm Huy đi, Lục Hương không còn vui tươi gì.

Vốn dĩ không phát hiện Phó Cầm Huy ảnh hưởng lớn tới cô như vậy, thói quen quả nhiên có thể thay đổi một người.

Hai người họ chưa từng xa nhau.

Trước đây Lục Hương còn rất cứng miệng, chưa từng nói nhớ Phó Cầm Huy, cũng không biết bây giờ xe của anh đi tới đâu rồi.

Lục Hương ở nhà không rảnh nổi, bèn đi tới lều, bên phía lều toàn là phụ nữ đang hái rau, rất náo nhiệt.

Đám đàn ông đều đang xây lều mới, chẳng bao lâu nữa lều mới xây xong, sản lượng sẽ lớn hơn nữa.

Mấy ngày gần đây trưởng thôn vô cùng tươi tắn đắc ý, xưởng lò xo đặt rau của họ, bán ở xưởng gang thép cũng rất đắt khách. Hôm qua nhổ hai nghìn cân rau, bán được những năm trăm tệ.

Thu nhập này không cần nói ông ta, ngay cả trưởng thôn Bạch đi theo ông ta chở rau cũng không kiềm chế được.

Cố gắng muốn trưởng thôn dẫn dắt ông ta.

Trưởng thôn Bạch mày mò ra vị, so với bán rau kiếm được nhiều tiền, đậu phụ thối chiên giòn đó chỉ là mối làm ăn nhỏ xíu.

Đầu óc của trưởng thôn vẫn rất nhạy bén.

Họ bán rau củ quả trái vụ, bất luận là chất lượng hay là giá cả đều đi theo con đường mặt hàng khá cao cấp, đồ đắt vì hiếm. Nếu bày bán cả con phố, họ bán giá cao kiểu gì nữa.

Kiên quyết từ chối trưởng thôn Bạch.

Trưởng thôn vốn là một người trung niên nghiêm túc, dạo này vui, trên mặt luôn mang theo nụ cười! Ở trong thôn giống như gà rừng, trái một chuyến, phải một chuyến.

Trưởng thôn nhìn thấy Lục Hương lập tức vẫy tay, gọi cô tới, hỏi: ‘Cô nói nếu chúng ta tiếp tục mở rộng quy mô, có thể bán chạy không?”

Bây giờ trong đầu ông ta một ngày có thể nảy ra mấy ý tưởng. Không biết nói với ai, vừa hay nhìn thấy Lục Hương nên gọi cô tới.

Lục Hương nói: “Bán chạy, nếu không được, còn có huyện thành lân cận, còn có tỉnh thành!”

Lục Hương nói vậy khiến trưởng thôn lập tức yên tâm, nói: “Chúng ta bán tốt trong huyện là được, tỉnh thành thì khoan nghĩ đã.”

Vừa nhắc tới chuyện bán rau vào tỉnh, trưởng thôn lại nhớ tới Lục Chiêu Đệ.

Ông ta nói: “Trước đây Lục Chiêu Đệ còn nói muốn bán phụ, cho cô ta một cơ hội, cô ta cũng không dụng tâm! Làm người vẫn phải thiết thực.”

Lục Hương hiểu rõ, nói: “Phải!” Cô đã rất lâu không nghe thấy cái tên Lục Chiêu Đệ này rồi.

Dù sao Lục Chiêu Đệ cũng là người trọng sinh, nếu thật sự có thể từ tốn lại, có lẽ cũng không tới nỗi nào.

Bây giờ trưởng thôn bận xây lều, chẳng mấy chốc liền có người gọi đi, phải đi lấy bạt chống mưa ở nhà kho. Lục Hương ở lại, đóng gói cùng mọi người.

Những thím này đều là người giỏi làm việc, không cần Lục Hương ở bên cạnh làm gì, cô chỉ phụ chỉnh lại hàng là được.

Bận rộn một buổi sáng liền nghe bí thư thôn phái người tới gọi cô, nói có điện thoại.

Lục Hương đột nhiên giống như ý thức được gì đó, chạy đi.

Lúc nghe điện thoại, Lục Hương còn có hơi thở dốc.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc của Phó Cầm Huy truyền tới, nói: “Bọn anh đã tới rồi!”

Gọi điện thoại ở bên ngoài rất đắt, hơn nữa anh ra ngoài, Lục Hương biết, vốn không cần phải gọi. Nhưng cô nhận được cuộc gọi này vẫn rất vui.

Tay Lục Hương cầm chặt điện thoại: “Ừm, anh ở bên đó cố gắng nhé.”

Giọng nói Phó Cầm Huy mang theo từ tính: “Anh có chút nhớ em, em nhớ anh không?”

Loại lời này ở trước mặt anh cô không nói ra được, càng đừng nói là cách cái điện thoại. Tai đối phương áp sát lên ống nghe, giống như tình nhân vậy.

Mấu chốt là chỗ nhận điện thoại là văn phòng của bí thư thôn, ông ta chỉ cách xa hai mét, đang ở kia đọc báo.

Lục Hương cũng không nói ra được loại lời thẹn thùng này, cần lực khắc chế rất lớn, cô mới ừm một tiếng.

Quả nhiên đầu bên kia truyền tới tiếng cười vui vẻ.

Phó Cầm Huy nói: “Anh sẽ quay về nhanh thôi!”

Lục Hương cứng nhắc gật đầu, nhưng nghĩ tới có thể đối phương không nhìn thấy được, nói: “Quay về sẽ nấu đồ ngon cho anh.”

Lục Hương vừa nhìn điện thoại, đã qua hai phút bốn mươi giây hơn, vượt qua mỗi một phút sẽ phải trả thêm phí.

Lục Hương nói: “Cúp nhé.”

Nhưng hai người đều không nỡ cúp, cuối cùng vẫn là Lục Hương cứng rắn, cúp điện thoại.

Tuy cũng không nói gì đặc biệt, nhưng tâm trạng ủ rũ một ngày của Lục Hương lập tức tốt lên.

Lục Hương đi ra đây, xa xa nhìn thấy con gái của chị cả – Lục Bảo đi tới nói: “Dì út, dì hai về rồi!”

“Chị hai?” Lục Hương hơi kinh ngạc, sau đó cũng rất vui.

Lập tức xuất phát tới nhà họ Lục, vừa tới đã nhìn thấy chị hai Lục cầm túi lớn túi nhỏ quần áo cũ về nhà.

Số quần áo này thay giặt bình thường đều có thể dùng được.

Là thân thích thực sự mới sẽ lấy ra.

Mẹ Lục nói: “Nói hôm nay nấu đồ ngon cho các con!” Nói xong liền lấy thịt khô bình thường không nỡ ăn ra.

Loại thịt khô này có mùi hun khói, rất ngon. Tùy tiện cắt vài miếng đã đủ ăn rất lâu rồi.

Chị hai Lục thấy khí sắc chị cả tốt, trong lòng cũng thở phào, Lục Bảo cũng rất thích người dì có quan hệ huyết duyên với cô bé. Vẫn luôn nhảy tung tăng ở bên cạnh giống như thỏ trắng nhỏ.

Mẹ Lục nói: “Con về một mình, con của con đâu?”

Chị hai Lục sinh hai đứa con trai, chưa từng dẫn về.

Chị hai nói: “Hai thằng nhãi đó bình thường vốn không nhìn thấy tăm hơi đâu, không dẫn chúng theo.” Thực ra là nhà họ Lục quá nhỏ, không có chỗ ở.

Bình Luận (0)
Comment