Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 149

Vành mắt cô ta đỏ hoe, vẫn luôn cảm thấy tuy hai người đi sai đường, nhưng chỉ cần chịu quay đầu, vẫn có thể tiếp tục tiền duyên.

Huống hồ tính cách đàn ông đều cho rằng thứ không có được mới là thứ tốt nhất.

Nhưng không ngờ lại nhận được tin Lý Dục Tài kết hôn. Lý Dục Tài chung tình cỡ nào cô ta rõ hơn bất cứ ai, một khi kết hôn sẽ không ly hôn!

Sao hai người họ lại biến thành tình cảnh như bây giờ. Lục Chiêu Đệ gào khóc thật to.

Không cần giữ lại chút hình tượng gì, khóc vô cùng thê thảm.

Bác gái Lục tức giận đuổi chị Lý ra ngoài.

Chị Lý xem kịch đủ đầy, lập tức đi tìm người trong thôn nói chuyện, rất nhanh mọi người đều biết Lục Chiêu Đệ ăn trong mâm tơ tưởng đồ trong nồi.

Hành động này thật sự khiến người trong thôn một lời khó nói hết. Cô ta còn có mặt mũi khóc à?

Cô ta kết hôn trước, đã mang thai rồi, còn tơ tưởng tình lang trước đây. Vốn dĩ trong thôn còn có số ít người kêu bất công cho Lục Chiêu Đệ, cảm thấy Lục Chiêu Đệ là lần đầu kết hôn, lại cưới một người tái hôn, còn có con riêng.

Nhưng nhìn lại, Lục Chiêu Đệ là loại người gì! Ngày nào cũng trèo cao nhìn xa, cũng chưa từng thấy tốt hơn trước đây mấy.

“Tôi nghe người ta nói…” Thím trong thôn vừa muốn lên tiếng, làm như trộm nhìn trái ngó phải: “Nghe vào tai giữ vào bụng, các người tuyệt đối đừng truyền ra!”

Người xung quanh đều nói: “Yên tâm đi, chúng ta không phải kiểu người đó, chị cứ nói chuyện chị biết đi.”

Thím này lập tức nói: “Tôi nghe người ta nói người giàu có thích tìm cô gái trẻ trung, sau khi ở bên nhau, rất nhanh sẽ ruồng bỏ.”

“Thật sao? Thế thì quá vô đạo đức!”

“Nhưng Lục Chiêu Đệ đã kết hôn rồi?”

“Kết hôn có tính là gì? Tôi thấy ngày tháng này không dài!”

“Không phải chứ?”

Mọi người đồn đoán đủ kiểu.

Lục Chiêu Đệ thật sự bị tin tức Lý Dục Tài kết hôn kíc.h th.ích đủ sặc, đợi khi bình tĩnh lại, đỏ mắt muốn vào ủy ban thôn gọi điện thoại.

Cuối cùng mẹ cô ta không ngăn cản, lại không dám ngăn cản, sợ khiến người trong thôn chê cười.

Vành mắt Lục Chiêu Đệ đỏ hoe, ai ai cũng nhìn ra được.

Có thím nói: “Sao vậy, Chiêu Đệ đi đâu thế?”

Lục Chiêu Đệ nói: “Tôi đi gọi điện thoại cho chồng tôi.” Nói dẹo dẹo khiến người có mặt ở đó đều cảm thấy buồn nôn.

Lục Chiêu Đệ tới, bị bí thư thôn quở trách, điện thoại là tài sản chung, không thể cho cô ta gọi mãi được.

Ai biết Lục Chiêu Đệ ch.ảy nước mắt ào ào, khiến bí thư thôn ngơ ngác, cũng hết cách với cô ta. Gọi điện thoại xong bọn họ liền đi.

Mọi người đều bàn tán không biết Lục Chiêu Đệ gọi điện thoại đã nói những gì.

Tối đó hỏi vợ của bí thư thôn.

Ngày hôm sau, vợ bí thư thôn lén lút nói cho mọi người biết: “Ây da, nó nài nỉ chồng nó, bảo người ta đón nó về. Người ta không chịu, nó đòi tự về.”

Vợ bí thư thôn nói: “Lục Chiêu Đệ cũng mệnh khổ, nghe nói từng gọi điện thoại, bên phía chồng nó còn có tiếng phụ nữ nói!”

Nếu đàn ông mèo mả gà đồng, sẽ không màng tất cả.

Lần này Lục Chiêu Đệ thật sự muốn đi! Ngày hôm sau thu dọn túi hành lý rất sớm, nhờ người tìm xe đưa cô ta đến trạm tàu lửa trong huyện. Cô ta muốn mua vé về, còn nói sẽ không quay lại nữa.

Lúc Lục Chiêu Đệ đi, hành vi có hơi điên cuồng.

Tuy cô ta là một kẻ chuyên gây họa, nhưng mọi người cũng sợ cô ta xảy ra chuyện, trong thôn vẫn tìm chiếc xe bò đưa cô ta đi.

Lục Chiêu Đệ rời đi không thèm ngoảnh đầu, chỉ có khi mẹ cô ta tiễn cô ta, đỏ hoe vành mắt.

Sau khi Lục Hương mang thai, rất nhiều người đều tới thăm.

Tiêu Thái Liên ở nhà nhuộm rất nhiều trứng gà đỏ, làm quà biếu cho mọi người.

Bận rộn cả một ngày, cho tới khi ăn cơm xong, mọi người mới về nhà.

Trong nhà chỉ còn hai người, Lục Hương cũng thở phào một hơi.

Phó Cầm Huy nhìn Lục Hương mãi, trong mắt toàn là dịu dàng.

Anh nhìn thấy Lục Hương, tuy đã tiêu hóa một ngày, nhưng tin tốt này vẫn khiến anh hoa mắt chóng mặt.

Má Lục Hương hơi nóng, hỏi: “Chuyện trong xưởng như thế nào?”

Ánh mắt Phó Cầm Huy quá thâm tình, Lục Hương dùng chuyện này che đậy một chút.

Phó Cầm Huy nói: “Hòm hòm rồi, Lưu Bàng đang chạy thủ tục.”

Mở xưởng, tuy Phó Cầm Huy chưa từng tiếp xúc nhưng anh trời sinh năng lực học tập mạnh. Lúc ở xưởng tỉnh, ngay cả xưởng trưởng cũng có cái nhìn khác về anh.

Hận không thể giữ anh lại đó, đặc biệt là sau khi biết Phó Cầm Huy là sinh viên, thái độ càng thêm nhiệt tình.

Xưởng trưởng còn níu kéo anh ở lại thêm mấy ngày, may mà anh từ chối.

Nếu không đã bỏ lỡ tin tốt Lục Hương mang thai, nhất định sẽ hối hận nửa đời.

Phó Cầm Huy dùng tay nhẹ nhàng sờ cái bụng bằng phẳng của Lục Hương: “Cũng không biết là con trai hay là con gái.”

Cũng không biết Phó cầm huy đang nghĩ gì, khóe miệng rất ôn nhu: “Tốt nhất là giống em.”

Lục Hương nghe vậy, nói: “Đương nhiên phải giống em!”

Phó Cầm Huy nói: “Nếu đứa này không giống em, anh đền em mười đứa.”

Lục Hương đỏ bừng mặt, nói: “Anh đừng có hòng.”

Buổi tối Lục Hương chỉ ăn hai ngụm cháo trắng.

Phó Cầm Huy xót vợ: “Hay là nah đi nấu chút đồ cho em!”

Lục Hương nói không cần.

Sau đó Phó Cầm Huy chăm Lục Hương nằm trên giường, cô có hơi ngại, bây giờ cơ thể của cô vẫn chưa nặng nề gì, giống như cô đang èo uột vậy.

Phó Cầm Huy tựa như nhìn ra được suy nghĩ của cô, nói: “Anh chăm vợ mình có vấn đề sao?” Trong ngữ khí của anh còn có chút vui vẻ.

Thấy xung quanh không có ai, Lục Hương mới không nhịn được hỏi: “Anh nhớ em rồi sao?”

Phó Cầm Huy ghé bên tai Lục Hương, nhẹ giọng nói một câu: “Nhớ em rồi!” Mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ.

Hơi thở của anh rất ấm nóng, khi hơi thở phả vào tai Lục Hương, có cảm giác ấm ấm dịu dịu.

Lục Hương vừa mang thai, nằm trên giường cũng không dám động đậy, sợ trở người, đứa nhỏ trong bụng sẽ không thoải mái.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, trong mong đợi có một chút căng thẳng.

Phó Cầm Huy cũng nằm bên cạnh Lục Hương, hai tay ôm eo cô, kéo cô vào trong lòng mình, lần nữa cảm nhận sự mềm mại từ cơ thể Lục Hương.

Lục Hương nói: “Anh thật sự thích em?”

Bình thường cô sẽ không hỏi. Nhưng lần này Phó Cầm Huy về, bọn họ lâu rồi mới gặp lại. Lục Hương ma sai quỷ khiến hỏi câu này.

Phó Cầm Huy ừm một tiếng, trước đây anh không biết mình thích thứ gì.

Nhưng từ sau khi chia ly với Lục Hương, chỉ cần nhắm mắt lại liền có thể nhớ tới cô.

Bảy ngày học tập này, mỗi ngày đều có thể ép khô Phó Cầm Huy, loại liều mạng này ngay cả Lưu Bàng nhìn thấy cũng giật mình.

Thực ra không phải bởi vì anh thích học cỡ nào, mà là muốn chiếm hết toàn bộ tinh lực, đỡ phải quá nhớ cô.

Trước đây Phó Cầm Huy không biết mình là người như vậy.

Khóe miệng Lục Hương khẽ nhếch lên, Phó Cầm Huy quay đầu cúi đầu vừa hay nhìn thấy.

Bình thường đã cảm thấy vợ mê người, càng đừng nói là bây giờ, Phó Cầm Huy cúi đầu hôn nhẹ vào khóe môi Lục Hương, chỉ hôn khóe môi không đã nghiện, vẫn ôm chặt người vào lòng, hôn điên cuồng một trận, cho tới khi hai người đều thở dốc.

Phó Cầm Huy có hơi mê mang, chỉ cảm thấy có sức mạnh đè nén ở lồng ng.ực, cúi đầu nhìn, Lục Hương nói: “Không thể quan hệ!”

Phó Cầm Huy ho khan một tiếng, khàn giọng nói: “Anh biết.” Cưỡng ép mồi lửa trong lòng mình lại.

Anh rất vui với sự xuất hiện bất ngờ của đứa trẻ trong bụng Lục Hương, nhưng lại có hơi muốn tiếp xúc cự ly gần với đứa trẻ.

Nhưng anh không nói.

Phó Cầm Huy nói: “Anh vào huyện đi làm trở về, mua một chiếc xe đạp nhé!” Lưu Bàng bảo anh học xe, anh định học, nhưng vẫn chưa có tiền mua xe ô tô, cứ đi theo trình tự đi.

Lục Hương nói: “Được, quả thực nhà chúng ta nên mua một chiếc xe đạp, tốt nhất mua thêm một cái tủ lạnh.”

Cái tủ lạnh trước đó đã được Tiêu Thái Liên mua lại, lần này mua cái nhỏ hơn chút, hơn một trăm lít, đủ cho họ dùng là được.

Phó Cầm Huy lập tức đồng ý: “Để anh lo.”

Anh rất có năng lực làm việc, cũng có một số mối quan hệ riêng.

Đừng thấy Phó Cầm Huy im ắng, nhưng khí chất của anh cực kỳ khiến người ta tin tưởng.

Chỉ cần anh đã nói, tựa như nhất định có thể hoàn thành.

Lục Hương nằm trong lòng anh, gối đầu trên cánh tay anh, chỉ cảm thấy còn thoải mái hơn cả gối, cuối cùng từ từ thiếp đi.

Bình Luận (0)
Comment