Tiểu Tích Niên vốn không biết giặt đồ, chỉ thay đồ ra, bỏ vào trong chậu nước, học theo dáng vẻ của người lớn làm này làm kia, giống như chơi.
Lục Hương cũng biết cậu không phải đang giặt đồ, nhưng cô cũng chỉ muốn bồi dưỡng năng lực tự làm việc của Tích Niên từ nhỏ thôi.
Bây giờ đều sủng cậu, sau này nếu nuôi ra một đứa trẻ ngang tàng thì phải làm sao?
Lục Hương đều bảo cậu tự làm chuyện của mình.
Vào lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng xe ô tô bên ngoài.
Thằng nhóc lập tức ném đồ trong chậu, chạy ra ngoài, nhìn thấy một người đàn ông bảnh bao từ trên xe đi xuống, Tiểu Tích Niên lập tức hét to: “Cha!”
Lục Hương không nhìn cũng biết là Phó Cầm Huy về.
Quả nhiên Phó Cầm Huy quay về sau cuộc họp ở tỉnh, là nhà doanh nghiệp ưu tú đại biểu, anh còn gặp một số lãnh đạo và một số xưởng trưởng khác. Lần này tổng cộng đi ba ngày, cộng thêm hai ngày đường, tổng cộng năm ngày.
Bình thường tham gia hội nghị quan trọng như thế này, quay về sẽ ăn chút đồ ở nhà ăn nhỏ trong huyện.
Nhưng Lục Hương thấy anh về sớm hơn thời gian dự kiến, liền biết chắc chắn anh không ăn cơm ở huyện.
Mỗi lần anh đi xa đều sẽ ngay lập tức về nhà.
Hai năm nay, sau khi Phó Cầm Huy làm xưởng trưởng, khí chất càng thêm trầm ổn.
Bản thân anh vốn đã điển trai, cộng thêm tôi luyện, khí chất cũng khác hẳn, người cũng trở nên có tinh thần hơn.
Bây giờ nói năng thận trọng, đeo một cặp kính không độ, trông thật sự có vài phần tinh anh.
Lục Hương còn cố gắng sửa soạn cho anh, đặt may cho anh các loại tây trang, quần dài thẳng tắp, giày da bóng loáng, kiểu tóc đơn giản tinh xảo, trông giống như tinh anh nước ngoài.
Phó Cầm Huy vừa xuống xe, xe trực tiếp lái đi.
Mỗi lần Phó Cầm Huy về đều trở thành tiêu điểm trong thôn. Dù sao anh là xưởng trưởng, trong thôn có không ít người đều muốn vào xưởng của Phó Cầm Huy, càng thêm cung kính anh.
Phó Cầm Huy nhìn thấy Lục Hương, hầu kết chuyển động, nói: “Nhớ em rồi!” Nói xong trực tiếp ôm Lục Hương từ phía sau.
Năm ngày không gặp, đối với anh mà nói đã rất dài rồi.
Từ sau khi kết hôn, trong lòng anh có ràng buộc, quá lâu không về nhà, còn có một cảm giác ấm ức khó hiểu, ôm chặt eo Lục Hương.
Họ ở trong sân, dễ bị người khác nhìn thấy, Lục Hương nhẹ nhàng vỗ tay anh một cái: “Được rồi!”
Cho dù là ở nhà mình cũng không thể lôi lôi kéo kéo, bị người khác nhìn thấy cũng không hay.
Bảo Phó Cầm Huy mau đi thay đồ, đây là đồ mặc ở ngoài, ở trong thôn trông có hơi quá chính thức, không phù hợp.
Anh thay một bộ đồ bình thường.
Đều giống với người khác, nhưng Phó Cầm Huy đẹp trai, mặc vào trông lại khác.
Lục Hương nói: “Trong nồi có màn thầu và thịt kho!” Thịt kho này là thịt cô làm lần trước, rất ngon, bên trong đặc biệt bỏ thêm trứng cút, ăn không ngấy.
Vừa hay kẹp màn thầu ăn, ngay cả Tiểu Tích Niên cũng có thể ăn hết một cái.
Phó Cầm Huy nói: “Anh chỉ thèm khẩu vị này!” Ra ngoài cho dù ăn sơn hào hải vị, cũng không bằng Lục Hương tùy ý nấu chút mì.
Lục Hương nhìn anh ra ngoài một chuyến đã gầy đi nhiều, nói: “Cái tật kén ăn này của anh thật sự nên sửa đi.” Trước đây lúc Lục Hương không bận còn sẽ đưa cơm cho anh.
Sau đó phát hiện thà rằng không đưa cơm, sau khi anh ăn quen rồi, không ăn cơm người khác nấu.
Phó Cầm Huy là kiểu người không mập, dáng người của anh vốn rất tiêu chuẩn, gầy thêm khiến Lục Hương rất xót.
Phó Cầm Huy dỗ dành Lục Hương vào nhà, muốn tặng quà cho cô.
Lục Hương đi vào, còn chưa thấy bóng dáng quà đâu, đã bị anh ôm lên giường, hôn lên má Lục Hương một cái, chỉ cảm thấy có thể ở bên cạnh vợ chính là hạnh phúc to lớn nhất.
Lục Hương nói: “Tích Niên giống anh, dính người như vậy.”
Đều nói xa cách nhớ nhung, nhưng họ mới tách nhau năm ngày, cũng không tính là gì.
Phó Cầm Huy nói: “Năm ngày đó, đã đủ dài rồi, em có nhớ anh không?”
Lục Hương nói không.
Phó Cầm Huy lại không thỏa mãn, ôm chặt Lục Hương, khống chế người vào trong lòng mình, ánh mắt thâm tình, mang theo một chút trêu đùa.
Má Lục Hương đỏ lên, đây là ban ngày, bây giờ nếu không ngăn anh lại, anh chắc chắn sẽ làm chuyện quá đáng hơn.
Phó Cầm Huy thấy dáng vẻ này của cô, cưỡng ép nhớ nhung đối với Lục Hương trong lòng, nói: “Thôi, tạm thời tha cho em.”
Sau đó cầm một sợi dây chuyền vàng, mặt dây chuyền rất tinh xảo, mỗi lần đi xa Phó Cầm Huy đều sẽ mua một món quà nhỏ cho cô. Dạo này nghiệp vụ nhiều hơn một chút, dây chuyền vàng mà Lục Hương nhận được đã không đựng hết trong chiếc hộp nhỏ nữa.
Phó Cầm Huy nói: “Tích Niên có bắt nạt em không?”
Lục Hương nói không có.
Phó Cầm Huy nói: “Con trai thì nghịch hơn chút, nếu nó bắt nạt em, trực tiếp nói với anh, anh đi đánh nó!”
Anh cũng biết con trai mình dẻo miệng, là quả vui vẻ của tất cả mọi người, rất ít khi khiến Lục Hương tức giận.
Nhưng anh thường vắng nhà, sợ thằng nhóc này lách luật.
Hai người đã lâu không gặp, có vô số lời muốn nói, còn chưa đợi họ nói chuyện đã nghe phát thanh trong thôn mời tất cả mọi người tới bãi đập lúa họp.
Bình thường dùng loa phát thanh đều là chuyện lớn.
Lục Hương là cán bộ thôn, dĩ nhiên cô phải xông lên tiền phương. Lập tức bật dậy, lại phát hiện áo của mình đã mở ra rồi. Năng lực c.ởi đồ người khác của Phó Cầm Huy tốt hơn trước đây. Lục Hương lườm anh một cái: “Không được làm loạn!”
Sau đó thay đồ, dùng nước lạnh rửa mặt, che đi vết ửng đỏ trên mặt mới ra ngoài.
Phó Cầm Huy vừa ra ngoài vừa hay nhìn thấy con trai nghịch nước, khắp sân đều là vết nước. Vừa vươn tay, Tích Niên gọi một tiếng cha, sau đó Phó Cầm Huy bế con trai lên vai, bảo con trai cưỡi lên cổ anh, dẫn cậu cùng ra ngoài.
Trong thôn chỉ có cha mẹ sủng con nhất mới làm như vậy.
Tích Niên cũng rất hưng phấn, dùng tay ôm chặt vai của cha.
Ba người họ cùng ra ngoài. Người nam điển trai, người nữ xinh đẹp, con đáng yêu, ra ngoài lập tức được người cả thôn khen.
Trong thôn, gia đình ba người họ đẹp nhất, cho dù mặc vải thô cũng đẹp.
Rất nhanh đã tới ngoài thôn, trưởng thôn đứng ở vị trí cao nhất nói với mọi người: “Các đồng chí, tôi có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố.”
Lục Hương giống như ý thức được gì đó, có hơi căng thẳng.
Mỗi lần thời cục lớn thay đổi, đối với người dân bình thường mà nói, đều là một sự thay đổi kinh thiên động địa.
Bây giờ là năm 83, chính là thời điểm mấu chốt.
Trưởng thôn nhìn xuống dưới bãi đập lúa, già có trẻ có, trong lòng cảm khái vạn phần.
Hai năm qua, thôn của họ mạnh hơn trước rất nhiều, từ sau khi làm lều rau, cả thôn mỗi năm ngoài điểm công còn có thể chia được bảy tám trăm tệ.
Đối với thôn dân mà nói, đây quả thực là số tiền từ trên trời rơi xuống.
Sau khi có tiền, mọi người mua xe đạp, tinh khí thần đều khác trước. Trưởng thôn cũng rất kiêu ngạo, dưới sự dẫn dắt của mình, người trong thôn có thể sống cuộc sống tốt đẹp.
Chỉ là đó đều là quá khứ, sau này như thế nào ông ta cũng không biết.
Trưởng thôn nói: “Quốc gia có thông báo, sau này chia đất tới từng hộ!”
Tay của Lục Hương nắm chặt lại, quả nhiên là chuyện này. Năm 83 chính là bước ngoặt lịch sử.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thế này là có ý gì?
Cũng có người biết có nghĩa là gì, nhưng không dám tin.
“Trưởng thôn, điều này đồng nghĩa?”
Trưởng thôn nói: “Chính là chia đất cho các người. Sau này người lười kiếm ít, người siêng kiếm nhiều, không ăn cơm tập thể nữa, tập thể sắp giải tán rồi.”
Lời này vừa dứt, có người vui có người sầu.
Người siêng năng, nhân khẩu trong nhà nhiều dĩ nhiên vui. Bất luận chia thế nào, họ cũng kiếm được tiền.
Nhưng một số người bảo thủ lại rất sợ hãi thay đổi: “Vì sao phải giải tán chứ? Tôi cảm thấy bây giờ rất tốt!”
“Chúng ta có thể không giải tán hay không!”
“Đúng vậy, đoàn kết chính là sức mạnh, một cây đũa dễ bị người ta bẻ gãy, một bó đũa thì sẽ không bị bẻ gãy, trưởng thôn.”
“Ông xem người bên ngoài ngưỡng mộ chúng ta biết mấy, thôn chúng ta vừa có máy kéo vừa có ruộng đất!”
Nói tới máy kéo, cũng có người có tâm tư nhỏ: “Đúng vậy, đất có thể chia, công cụ chia kiểu gì? Không chỉ là máy kéo, còn có nguồn lợi ba phần ở chuồng heo nhà họ Lục.”
Những thứ này ở trong thôn đều nằm trong lòng mọi người.
Bình thường đều là của chung cũng không suy nghĩ, bây giờ tài sản công biến thành tài sản tư, dĩ nhiên phải tính toán rõ ràng.