Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 205

Chị hai Phó nói: “Nghe nói, trên người bác gái em đeo vàng đeo bạc, khiến người khác thèm muốn chết!”
Lục Hương nói: “Con người bà ta thích khoe khoang.” Trước đây không có cơ hội, bây giờ có cơ hội rồi, mặc sức mà đắc ý.
Chỉ là Lục Hương có hơi tò mò: “Thân thích nào của bà ta muốn bà ta cho vay vậy.”
Chị hai Phó nói: “Hình như là chị họ của bà ta, trước đây làm ăn ở bên ngoài, bán quần áo.” Chị hai Phó dù sao cũng ở trong thôn lâu hơn, càng hiểu rõ hơn.
Lục Hương vừa nghe tới bán quần áo, lập tức nhớ ra, năm đó trong sách viết, thân thích lấy danh nghĩa bán quần áo này của bà ta là một kẻ lừa đảo, căn bản không bán quần áo.
Cô nói: “Mau bảo người trong thôn rút tiền về.”
Chị hai Phó lập tức nói: “Bây giờ những người này đều giống như bị tẩy não vậy, nói một chữ không giống đều giống ngăn cản họ phát tài.”
Lục Hương nhíu mày lên.
Cô biết người trong thôn nhất định là bị gạt rồi.
Mấy thân thích đó của bác gái chẳng một ai đáng tin, hơn nữa bị gạt nhiều tiền như vậy, đều không biết người trong thôn sẽ sống như thế nào?
Sở dĩ có tiền đều là nhờ chia được tài sản từ thôn.
Làm ruộng cũng có thể kiếm đủ ăn uống một năm, nhưng nếu nói một năm góp được mấy trăm tệ vẫn rất cật lực. Làm ruộng trong thôn trước giờ là một việc rất vất vả.
Nhưng chị hai nói cũng đúng, mọi người khó khăn lắm mới tìm được một con đường kiếm tiền, hận không thể túm chặt, nếu phá hỏng, nói không chừng còn bị chửi ngược.
Lục Hương nghĩ tới nghĩ lui, không có một cách giải quyết tốt nào.
Lúc về nhà vẫn luôn bức bối không vui, Phó Cầm Huy nhìn ra cảm xúc của vợ, ôm cô vào trong lòng, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì có thể nói ra!”
Phó Cầm Huy tưởng Lục Hương đang sầu chuyện trong tiệm, Lục Hương nói tâm sự của mình với Phó Cầm Huy, Phó Cầm Huy cũng nhíu mày.
Lục Hương có tình cảm rất sâu đậm với thôn Đại Vũ, Phó Cầm Huy càng như vậy.
Năm đó khi anh đi học, toàn dựa vào người trong thôn mỗi người cho năm hào, một tệ, góp học phí đại học. Tiền ở nhiều năm trước càng có giá trị.
Bây giờ nhìn thấy người trong thôn sắp bị gạt, trong lòng cũng bức bối đến hoảng.
Điều Lục Hương lo nhất chỉ có một: “Cắt đứt đường tiền bạc của họ sợ là sẽ dẫn tới một số dị nghị!”
Tuy cô không sợ bị người ta nghị luận, nhưng lòng tốt bị coi thành lòng lang dạ sói, chung quy không phải chuyện vui vẻ gì.
Phó Cầm Huy nói: “Trừ phi có thể có một phương thức kiếm tiền khác để thay thế, nếu không sợ là rất khó!” Người trong thôn chấp mê bất ngộ vượt xa tưởng tượng của tất cả mọi người.
Phó Cầm Huy dứt lời, Lục Hương ngơ ra: “Anh nói gì?”
Phó Cầm Huy nói: “Anh không nói gì cả.”
Lục Hương: “Câu vừa nãy ấy!”
Phó Cầm Huy thuật lại câu đó lần nữa, Lục Hương lập tức giác ngộ nói: “Em biết rồi, lần trước không phải các anh nói bên trại vịt có thêm rất nhiều chân vịt, không ai lấy sao?”
Quy mô của xưởng cổ vịt rất lớn, đã quen biết hết những người ở xưởng chế biến vịt.
Bây giờ cổ vịt bán chạy nhất, sau đó là lòng vịt, mề vịt cũng có thể bán được, nhưng duy nhất chân vịt khó bán, thịt ít lại nhỏ, đều cảm thấy không có gì để ăn.
Giá chân vịt vô cùng rẻ, về cơ bản chỉ có hai hào một cân, mua nhiều còn có thể trả giá.
Lục Hương biết làm thế nào để chân vịt ngon, nhưng một tiệm ma lạt thang đã khiến cô bận tối mặt tối mày rồi.
Bây giờ tiệm ma lạt thang ngày càng hot, Lục Hương đã suy nghĩ chuyện mở chi nhanh sớm nhất có thể rồi.
Nếu không rất nhiều thực khách ở xa đi tới huyện phải đi một hai tiếng chỉ vì ăn một bữa.
Đến nơi khác mở một chi nhánh, vừa có thể kiếm chút tiền, cũng có thể giảm đi áp lực ở chỗ tiệm chính.
Một tiệm ma lạt thang đã đủ cho Lục Hương làm, nào còn có tâm tư làm cái khác.
Bây giờ chân vịt này rẻ, vừa hay có thể dùng nó để phát triển.
Lục Hương lập tức nói với Phó Cầm Huy: “Anh lái xe đưa em về thôn mau, em có lời muốn nói với người trong thôn!”
Phó Cầm Huy không hỏi Lục Hương muốn làm gì, lập tức lái xe tới, chở Lục Hương về thôn.

Lục Hương tới thôn, xa xa liền nhìn thấy trưởng thôn đang hút thuốc dưới bóng cây, lâu rồi không gặp, vẻ u sầu trên mặt ông ấy ngày càng rõ rệt.

Lục Hương đi tới vội vàng chào hỏi: “Trưởng thôn, sao chú lại ở đây?”

Trưởng thôn nói: “Còn không phải là những người này cho vay sao, trước đây còn lén lén lút lút, bây giờ cho vay đã lộ liễu luôn rồi.”

Bây giờ mọi người nói chuyện với nhau đều là chị cho vay bao nhiêu, được bao nhiêu tiền lãi.

Trong thôn đều đang làm, cũng không biết sao lại truyền ra ngoài thôn.

Vừa nghe nói cho vay không cần làm gì đã có thể để tiền sinh tiền, người ngoài thôn đều muốn hùn vào, nhưng bác gái Lục không chịu.

Còn nói chỉ có thể giúp người của mình, không thể giúp người ngoài thôn. Bà ta từ chối tiền như vậy, mọi người càng thêm cảm động.

Thậm chí còn có người xúi giục bảo chủ nhiệm phụ nữ cũng gửi vào một ít.

Nói mây trôi nước chảy, giống như là nhặt tiền từ trên đất vậy.

Trưởng thôn nói: “Cũng chỉ là mọi người nể mặt tôi, tôi có thể nói vài câu, nhưng mọi người tiêu tiền thế nào quả thực không phải chuyện trưởng thôn tôi quản được!”

Chuyện ông ấy có thể làm đã làm hết rồi, ngày nào cũng kể về rủi ro cho vay, nhưng mọi người không nghe.

Vốn dĩ lúc làm tập thể, trưởng thôn nói một là một, hai là hai, bây giờ nhìn thấy khẩu lệnh của mình không còn tác dụng nữa, trưởng thôn vô cùng buồn bực. Cũng suýt xoa cảm khái, cảm thấy làm trưởng thôn vô dụng.

Trưởng thôn ai oán một trận, oán xong mới hồi thần, có hơi ngại nói với Lục Hương: “Tôi nói những cái này làm gì, sao cô lại về đây?”

Lục Hương kinh doanh trong huyện, chắc chắn không thể nào về suốt.

Lục Hương nói: “Hôm nay cháu tới chính là để giải quyết chuyện này!”

Trưởng thôn nghe vậy lập tức sáng mắt lên: “Cô giải quyết thế nào?”

Lục Hương nói: “Chú tập trung tất cả mọi người ở bãi đập lúa!”

Trưởng thôn không hỏi Lục Hương muốn làm gì, lập tức lựa chọn tin tưởng cô.

Thấy cô đã không còn là cán bộ thôn nữa nhưng vẫn coi chuyện của thôn là chuyện của mình, ông ấy có hơi cảm động.

Lục Hương lợi hại như vậy, trưởng thôn quay về ủy ban thôn, sử dụng loa, thông báo ở trong loa, bảo tất cả mọi người tới bãi đập lúa tập hợp.

Ở đó rộng rãi, bảo người tới đó tập hợp chắc chắn là có chuyện quan trọng.

Rất nhanh, những người khác đều tụ tập về bên đó.

Bác gái Lục cùng chị dâu Lưu đi tới.

Chị dâu Lưu này bây giờ cả ngày nịnh nọt bác gái Lục, hai người như hình với bóng. Chị dâu Lưu vừa nghe nói trưởng thôn gọi họ tới, nói: “Chắc chắn lại muốn giảng rủi ro của cho vay!”

Thôn đã giảng đi giảng lại tận mấy lần rồi.

Những lời này bọn họ đều nghe đến chai lì, nhưng bây giờ tiền lãi k.ích thí.ch người.

Chị ta từng tính, nếu cho vay một năm, chỉ riêng tiền lãi đã có thể lấy được một nửa tiền vốn.

Tiền vốn muốn lấy khi nào thì lấy khi ấy.

Đời này chưa từng kiếm tiền dễ dàng như vậy, hận không thể bán nhà lên thị trấn, đây chính là cơ hội.

Bác gái Lục nói: “Trưởng thôn ông ta biết cái gì? Nếu ông ta biết nhiều như thế, cũng sẽ không làm trưởng thôn!”

Lời này nghe có hơi đại nghịch bất đạo, nhưng địa vị của bác gái Lục lên như diều gặp gió, cũng không quan tâm những điều này.

Nói với chị dâu Lưu: “Khi đó con gái tôi gả cho xưởng trưởng, kiến thức của tôi vượt xa người bình thường!”

Bác gái Lục nói tiếp: “Theo tôi thấy, có thể kiếm tiền hay không, chủ yếu xem có kiến thức hay không, người giống trưởng thôn, cả đời không phải cũng chỉ kiếm được chút tiền lương đó sao?”

Bác gái Lục càng chém gió, càng khinh thường trưởng thôn: “Nếu gửi mấy trăm tệ ở chỗ tôi, xoay người là có thể kiếm được mấy chục tệ, vừa nhẹ nhàng vừa tiện lợi! Nếu không phải quan hệ chúng ta tốt, tôi cũng không nỡ nói việc kiếm tiền này cho mọi người! Kết quả ngày nào cũng gây phiền phức cho tôi.”

Chị dâu Lưu vội cùng nịnh nọt nói: “Tôi biết thím tốt bụng, may mà thím dẫn dắt chúng tôi phát tài kiếm tiền!”

Lần này bác gái Lục từ chối tiền ngoài thôn, mọi người cung kính nể phục, đều cảm thấy hợp tác với bà ta chắc chắn tốt đẹp.

Chị dâu Lưu nói với bác gái Lục: “Này, đó không phải là Lục Hương sao? Sao cô ta với Phó Cầm Huy lại về rồi?”

Lục Hương xinh đẹp, xa xa đã có thể nhìn thấy, bây giờ lại kiếm nhiều tiền, sửa soạn hơn chút, càng đẹp tới mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Bình Luận (0)
Comment