Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 207

Lục Hương nói: “Không ủy khuất, em chỉ thích nghiên cứu đồ ăn.” Cô chính là người không nhàn rỗi được: “Cũng không biết có thể có mấy người đăng ký?”

Chuyện Lục Hương có thể làm đều làm rồi, nếu mọi người vẫn chấp mê bất ngộ, cũng hết cách. Nhưng Lục Hương vẫn hi vọng người tỉnh ngộ nhiều một chút.

Sau đó quả nhiên giống như Lục Hương dự liệu, rất nhiều người bắt đầu nói chuyện.

Ngay cả ruộng cũng không làm nữa, đều tụ tập lại nói hai chuyện này. Họ tin Lục Hương hơn, nhưng Lục Hương bảo chuẩn bị năm trăm tệ mua gia vị trước, chi phí vẫn có hơi nan giải.

Nhưng so với bác gái Lục, tất cả mọi người đều nguyện ý tin Lục Hương hơn.

Dù sao thời gian Lục Hương ở trong thôn đã làm ra chuồng heo và lều rau, đều là chuyện mang lại lợi ích thiết thực cho người dân.

Chị dâu Lý lập tức đi tìm bác gái Lục đòi tiền, bác gái Lục đen mặt.

Không ngờ thật sự có người bị Lục Hương mê hoặc, bác gái Lục nói: “Lấy tiền thì được, chỉ là lấy tiền đi rồi, không đủ một tháng, không có lãi!”

Nghe vậy, chị dâu Lý này lại có hơi tiếc, dù sao còn mười ngày nữa là tròn một tháng rồi.

Bị bác gái Lục nói vậy, lại nghĩ có thể đăng ký trước, đợi lấy tiền lãi một tháng rồi hãy rút, liền muốn đi tìm trưởng thôn thương lượng.

Tới ủy ban thôn, sau khi tìm được trưởng thôn, chị ta nói chuyện khó xử của mình ra.

Trưởng thôn nghe vậy lập tức nói: “Chỗ Lục Hương không đợi các người đâu, tổng cộng chỉ có hai ngày, muốn đăng ký thì nhanh chóng đăng ký, nếu trong vòng hai ngày không gom đủ tiền thì coi như bỏ.”

Chị dâu Lý là người đầu tiên tìm tới trưởng thôn, nếu đã tới tức là có lòng, trưởng thôn vẫn nguyện ý lải nhải với chị ta vài câu.

“Loại chuyện vừa học nghề vừa kiếm tiền này đi đâu tìm, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào mình, nào có chuyện bánh ngon từ trên trời rơi xuống!” Trưởng thôn ngữ trọng tâm trường nói.

Dù sao trưởng thôn cũng đã có tuổi, chuyện từng nghe, từng thấy cũng nhiều, hoàn toàn không tin bác gái Lục.

Nhưng cũng không biết bà ta tẩy não người trong thôn kiểu gì, họ đều không nghe lời trưởng thôn.

Chị dâu Lý vẫn không quyết định được, lại về nhà thương lượng với mẹ.

Chị dâu Lý là đứa nhỏ nhất nhà, mẹ đã bảy mươi tuổi rồi, là người già trường thọ trong thôn.

Mẹ nghe vậy liền nói: “Bỏ lãi, lấy tiền ra quay về theo Lục Hương làm ăn!”

Chị dâu Lý nói: “Nhưng nhiều người đều làm như thế, có thể kiếm tiền sao?”

Mẹ nói: “Người khác không được, nhưng Lục Hương nhất định được!”

Bà ấy cực kỳ tin tưởng Lục Hương.

Chị dâu Lý thấy mẹ chắc nịch như vậy, trong lòng cũng vững vàng hơn, nếu đã quyết định, cũng không trì trệ nữa, lại trở ngược lại chỗ bác gái Lục đòi tiền.

Lúc này, trong sân nhà bác gái Lục tụ tập không ít người, đều muốn hỏi thử chuyện này làm thế nào, họ đều chưa đưa ra quyết định được.

Chị dâu Lý nói: “Tôi không cần lãi nữa, bà đưa tiền vốn cho tôi!”

Chị ta nói như vậy, những người khác đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Không khỏi nhìn chị ta, chị dâu Lý bình thường ở trong thôn không nổi bật gì, không ngờ có phách lực như vậy.

Bác gái Lục khẽ biến sắc, chị dâu Lý làm như vậy, những người khác cũng đòi tiền thì phải làm sao?

Bác gái Lục lập tức lấy sổ tới nhìn: “Hừ, chỉ có hai trăm tệ để ở chỗ tôi, giục giống như gì ấy, tôi còn tưởng là bao nhiêu tiền!”

Ngừng lại một chút, lại nổi giận nói: “Lúc đầu, loại một hai trăm này tôi đã nói không nhận rồi, là các người cầu xin tôi, bây giờ lại muốn lấy tiền về, tới lui lỡ dỡ thời gian công sức của tôi!”

“Sớm biết như vậy, lúc đầu cũng đừng tới cầu xin tôi!”

Chị dâu Lý cũng tốt tính nói: “Lãi tôi cũng bỏ rồi, lấy lại tiền của mình, có gì sai sao?” Chuyện này tính kỹ ra, là chị ta chịu thiệt đó.

Bác gái Lục lại cực kỳ tức giận: “Cô nói trả cho cô thì trả cho cô à, thiên hạ này đều xoay quanh cô chắc?” Ngữ khí rất quá quắt.

“Lục Hương đã rót cho các người thuốc mê gì, nó muốn lấy tiền các người liền lấy cho nó, nó với tôi không hòa hợp cũng không phải ngày một ngày hai rồi!”

Gò má bà ta đỏ bừng lên: “Bây giờ thấy tôi ở trong thôn đắc ý, nó liền tới đòi tiền, đây chính là đập bệ của tôi, hôm nay cô lấy tiền đi không quan trọng, tôi cũng không thiếu hai trăm tệ này của cô, tiền để trong tay tôi nhiều vô số!”

Bác gái Lục tức điên: “Tôi chỉ nói với cô, chỉ cần cô lấy tiền này đi, sau này chúng ta cạch mặt, đừng qua lại gì với nhau nữa!”

Bác gái Lục nói rất nặng lời, từ khi bà ta làm cái này, rất có uy vọng trong thôn, dù sao thì mỗi tháng bà ta đều phát tiền lãi cho mọi người.

Mọi người đều không biết khi nào có thể nhờ vả tới bà ta, không dám trở mặt với bà ta.

Chị dâu Lý thấy đã nói tới mức này rồi, nói: “Bà mau lấy tiền cho tôi đi!”

Nếu chị ta không lấy về, há không phải là ăn chửi oan một trận sao? Sau đó về nhà, mẹ chị ta còn mắng chị ta nữa.

Mặc kệ bác gái Lục nói gì, chị dâu Lý chỉ muốn lấy tiền.

Bác gái mắng một trận te tua.

Chị dâu Lý bình thản nói một câu: “Không đưa tiền cho tôi, có phải là bởi vì tiền bị bà làm mất hết rồi không?”

Lời này là một đại hung khí, tất cả mọi người đều cả kinh hoảng hốt, đó là tích lũy nửa đời của rất nhiều người.

Bác gái Lục thấy bà ta nói những thứ này đều vô dụng, lập tức móc hai trăm tệ ra nói: “Cút cho tôi, sau này coi như không quen biết cô! Chúng tôi đeo vàng đeo bạc cũng không có phần của cô!”

Thực ra tiền đã sớm cầm đi cho thân thích rồi, đây đều là tiền móc từ túi của bà ta ra.

Chị dâu Lý bị xỉa xói, lúc nãy không dám đáp trả, sợ không lấy lại được hai trăm tệ của mình.

Bây giờ tiền đã tới tay, cũng không chiều theo bà ta nữa, nói: “Tôi là nông dân, chỉ tin chính mình! Tin tiền hai tay mình kiếm!”

Chị ta dứt lời, những người khác cũng trăn trở, dù sao tiền tới quá nhanh, trong lòng không an ổn.

Nhưng vừa nãy bác gái Lục nổi giận một trận, khiến những người khác không dám chọc vào mũi hổ lúc này.

Tối đó Lục Hương gọi điện thoại cho trưởng thôn hỏi: “Bây giờ tổng cộng có bao nhiêu người đăng ký?”

Trưởng thôn nói: “Tổng cộng ba mươi người, đều trở mặt với bà ta rồi!”

Một buổi chiều, ủy ban thôn đều có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của bác gái Lục.

Thực ra ba mươi người tới kinh doanh chân vịt này cũng không ít.

Nhưng Lục Hương vẫn chê không đủ: “Nếu nhiều người hơn tới làm thì tốt.”

Trưởng thôn nói: “Cô cũng phí tâm rồi, nhưng mọi người đều không chịu!” Trong đó có bà cụ Hàn, nhà bà ta đông người nhất, gửi hơn hai nghìn tệ ở chỗ bác gái Lục.

Gia đình bà cụ Hàn có ba bốn chục người, bà ta làm chủ gia đình, tính khí rất ghê gớm.

Nhà họ đông nhân khẩu, gánh nặng lớn, muốn cược một vố lớn.

Trưởng thôn nói nhưng đối phương đều không nghe.

Lục Hương nói: “Hay là chú giúp cháu nói với mọi người, lần đầu tiên cháu có thể nhập gia vị giúp họ!”

Mỗi lần Lục Hương đều vào tỉnh nhập hàng. Gia vị này tràn lan, người không hiểu hàng, tuyệt đối không mua tốt được.

Đây đã là sự giúp đỡ vô cùng lớn rồi.

Mỗi ngày tiệm của Lục Hương đều rất bận, nếu không phải lo cho bà con trong thôn, căn bản sẽ không ôm đồm chuyện này.

Họ xuất thân ở nông thôn, biết người nông thôn muốn góp chút tiền không dễ dàng, đều là kiệm ăn kiệm mặt mà ra.

Ngay cả tiền này cũng lừa, đúng là vô lương tâm.

Trưởng thôn đồng ý ngay, nói sẽ làm giúp họ.

Trưởng thôn ở trong thôn vẫn có chút uy tín, dốc hết sức, tổng cộng hơn bảy mươi người đăng ký.

Còn bà cụ Hàn mà trưởng thôn vẫn luôn muốn kéo về lại rất cố chấp, nói gì cũng không chịu lấy tiền về.

Ở sau lưng, bà cụ Hàn nói với con trai cả, cho dù không làm, cũng phải lấy tiền lãi tháng này về.

Hai ngàn tệ thu về không ít lãi.

Chỗ bác gái Lục, chị họ bà ta lại tới lấy tiền.

Việc cho vay này chính là tới từ chỗ chị họ bà ta.

Bác gái nói Lục Hương phá chuyện của bà ta, càng nói càng tức giận.

Lần này chẳng những không có ai gửi tiền, còn có người đòi tiền về.

Chị họ bà ta nghe vậy, tức giận nói: “Bọn họ đòi thì em đưa à. Đồ nhát gan! Em ngay cả một con nhóc cũng không làm lại, chị coi thường em!”

Đừng thấy bác gái Lục ở trong thôn càn rỡ huênh hoang, cho dù nói lời khó nghe, người khác cũng nhịn bà ta.

Nhưng ở trước mặt chị họ, vẫn thấp hơn một cái đầu, dù sao bà ta làm cái này là do chị họ cho.

Hơn nữa chị họ còn là người ở trong tỉnh.

Người trong tỉnh đều rất có cảm giác ưu việt.

Bình Luận (0)
Comment