Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 209

Đậu phụ thối Lục Hương dạy trước kia, đều phải xếp hàng mua kìa.

Bây giờ ma lạt thang này còn thịnh hành khắp huyện, nghe nói đã hot ra tới ngoài huyện rồi.

Cô có thể dạy mọi người công thức, mọi người vui còn không kịp, nghe thấy Xuân Hoa ở đây lải nhải là phiền.

Thím mập vội vàng nói: “Cô không học thì thôi, người ta cũng không có mục đích gì, đừng nói lời mỉa mai như vậy!”

Nói xong, thím mập vẫn chưa hả giận, nói: “Tôi đề nghị những người không học này, sau này chúng ta cũng đừng ai dạy họ, không thể phá hỏng quy tắc.”

Đều là hàng xóm láng giềng, sau này dỗ dành vài ba câu, tiết lộ công thức này cho người khác, há không phải là cô phụ tâm ý của Lục Hương.

“Tôi đồng ý, nhìn dáng vẻ bây giờ của họ, dạy miễn phí còn có lỗi à?”

“Cho dù bình thường trông cô cũng không ra làm sao, bây giờ ngày càng đáng ghét.”

Người trong thôn ăn nói thẳng thắn, căn bản không quan tâm Xuân Hoa nghĩ thế nào.

Mọi người chính là không phục.

Nếu không ai dạy họ, cho dù nghĩ nát óc cũng không biết trong gia vị kho phải dùng nhiều thứ như vậy.

Rất nhiều người sợ không nhớ được, đều phải đánh dấu lên các loại gia vị, đề phòng lấy nhầm!

Có người dạy còn luống cuống tay chân, nếu tự mình mày mò, năm trăm năm cũng không nghĩ ra được.

Xuân Hoa thấy trưởng bối cũng lên tiếng, trong lòng không phục, nhưng cũng không dám cãi lại, chỉ là buồn bực không vui. Sau đó nhìn thấy bác gái Lục liền sinh động kể lại những chuyện này.

Bác gái Lục lại nổi giận một trận.

Hai phe hoàn toàn trở mặt, đều cảm thấy thứ đó của đối phương không đáng tin.

Chị dâu Xuân Hoa cũng lén lút nói: “Không học thì không học, có gì ghê gớm, đồ Lục Hương làm ngon, chưa chắc đồ họ làm ngon.”

Nếu ai cũng có thể học được tay nghề đó của Lục Hương, vậy còn gì nữa?

Sau khi những người này học xong, vội vàng xử lý chân vịt.

Người trong thôn còn thương lượng với Đại Tráng, mỗi ngày để Đại Tráng dùng máy kéo đến trại vịt lấy chân vịt sống. Sau đó mỗi ngày lại chở họ vào huyện.

Họ cũng không nhận miễn phí, mỗi ngày đều sẽ trả cho Đại Tráng chút tiền.

Thôn bảo dưỡng máy kéo cũng tốn không ít tiền, bây giờ chia đều phí xe, tốt xấu cũng hồi lại chút tiền vốn, cũng tiện cho mọi người.

Nhà trưởng thôn cũng cử chủ nhiệm phụ nữ đi học công thức.

Nồi đầu tiên làm ra thơm phức, vốn dĩ là muốn để nguội rồi ngâm thêm, thấm vị hơn.

Nhưng trưởng thôn thèm, đã múc một ly rượu trắng ở bên cạnh đợi sẵn: “Vớt cho tôi mấy cái!” Bình thường muốn ăn còn phải bỏ tiền mua.

Bây giờ nhà mình làm, muốn ăn khi nào thì ăn.

Chủ nhiệm phụ nữ có hơi cạn lời: “Thứ này còn phải để bán đó!”

Trưởng thôn nói: “Mấy cái có là bao!”

Chủ nhiệm phụ nữ trực tiếp vớt cho ông ấy năm chân, thực ra không có bao nhiêu thịt, nhưng cầm gặm, vào miệng là tan, mềm mại thấm vị, còn mang theo chút cay the, ăn rồi muốn ăn nữa.

Trưởng thôn vô cùng cảm khái: “Lục Hương giỏi mày mò, ở khoản ăn uống này cũng không ai so được với nó.”

Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Tất nhiên rồi!” Năm đó nhà họ Phó cưới Lục Hương, rất nhiều người còn cười nhạo, bây giờ ai không ngưỡng mộ, cưới Lục Hương quả thực là chuyện chính xác nhất mà nhà họ Phó từng làm.

Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Sau này còn phải mua một cái cân.”

Người trong thôn đã thương lượng rồi, bán một tệ một cân. Không ai nạnh giá ai, nếu làm bậy, mọi người đều không kiếm được tiền.

Trưởng thôn nói: “Một cân cân tầm cỡ tám cái, trực tiếp tính theo số lượng đi, năm hào bốn cái, một tệ tám cái!” Đỡ phải mua cân, một cái cân tốn không ít tiền.

Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Vậy không phải đều lựa cái lớn à, tới lúc đó còn cái nhỏ bán cho ai?”

Trưởng thôn nói: “Cái nhỏ thì một tệ mười cái, không lỗ là được.”

Chủ nhiệm phụ nữ ừm một tiếng, bảo con trai với con dâu đi.

Hai người họ là cán bộ thôn, không tiện ra ngoài.

Trưởng thôn xưa nay không quản chuyện trong nhà, chủ nhiệm phụ nữ quyết định.

Trưởng thôn vui vẻ nhấp một ngụm rượu trắng, lại gặm một miếng chân vịt, ăn vui vẻ, lắc đầu nói ngon.

Chủ nhiệm phụ nữ có hơi chua xót, năm đó trưởng thôn còn là một chàng trai, bây giờ cũng biến thành ông già rồi.

Những năm qua, ông ấy đã vì thôn nhọc nhằn không ít, cũng chưa ăn được mấy bữa ngon, nói: “Sau này chân vịt kho trong nhà đủ đầy!”

Trưởng thôn nghe vậy, nói: “Năm đó tôi đã cưới được một cô vợ tốt!”

Chủ nhiệm phụ nữ hiếm khi đỏ mặt: “Miệng lưỡi trơn tru.”

Ngày hôm sau, người ra đồng làm việc ít hơn thấy rõ.

Mới sáng sớm đã nghe thấy máy kéo cạch cạch cạch, từng chuyến từng chuyến đưa người vào huyện.

Những người bán chân vịt đó đều ôm một cái chậu to, bên trên đậy một lớp vải đề phòng bụi bẩn, vào huyện bán hàng.

Người làm chân vịt quá nhiều, cả thôn đều mang theo mùi thơm phức.

Người làm việc ngoài đồng cũng chém gió với nhau: “Chân vịt nhà tôi làm đỉnh lắm, nước sốt đó, ngâm đế giày cũng ngon nữa!”

Người bên cạnh cười hỏi: “Anh đã ngâm đế giày chưa?”

“Bà vợ phá của đó của tôi muốn đổ nước sốt còn thừa đi, tôi không nỡ, bảo nấu mì cho tôi, đổ nước sốt vào, hương vị đó đỉnh lắm.”

Người bên cạnh nghe xong vội vàng nói: “Cái gì? Còn có thể ăn với mì, nhà tôi đổ rồi!” Lập tức hối hận vỗ đùi.

Lục Hương nói họ không biết bảo quản nước kho, nếu để lâu sẽ hỏng, cho nên kiến nghị bọn họ mỗi ngày thay một lần.

Mọi người liền tưởng là vứt đi hằng ngày.

Hôm nay nghe người khác nói, lập tức kinh ngạc, còn có thể ăn với mì?

Người đó tiếp tục nói: “Chứ sao, vừa là nước kho thịt, vừa bỏ nhiều gia vị như thế, ngon lắm, phối thêm hai cái chân vịt nữa ăn! Chậc…” Nói mãi nói mãi sắp chảy cả nước miếng.

Người bên cạnh còn hỏi: “Chú ba, sao chú không làm? Thứ này cái khác không nói, nhà mình ăn một chút cũng được, coi như cải thiện cuộc sống!”

Chú ba nói: “Tiền nhà tôi đều bị vợ tôi quản hết, cô ấy tiếc tiền lãi nên không làm!” Nghe họ nói anh ta cũng thèm, không khỏi có chút hối hận.

Người bên cạnh nghe xong, vội vàng khuyên: “Dù sao đều như nhau, đều là kiếm tiền.”

Hôm đó rất nhiều người đợi người đi bán chân vịt về. Không biết nhiều người đi như vậy, có thể kiếm được tiền không. Buổi trưa không ai về, đợi mãi tới chiều.

Người bán hàng mới lần lượt trở về, vừa vào thôn, sau khi những người khác nghe nói, vội vàng bỏ cuốc trong tay xuống, muốn tới hỏi thử.

Ai biết người đó trực tiếp về nhà bắt đầu làm việc.

Mọi người vội vàng hỏi: “Như thế nào, dễ bán không?”

Chị dâu quay về này nói: “Dễ bán, hôm nay tôi mang ít!” Chị ta vẫn khá bảo thủ, lần đầu tiên không dám làm nhiều, sợ không bán được, chỉ làm ba mươi cân.

Người trong huyện mua đồ rất sảng khoái, chưa từng ăn qua nên nỡ bỏ một hai tệ ra mua. Rất nhanh đã bán hết rồi.

Chị ta mua một tấm vé xe buýt về sớm, tính làm nhiều chút ngày mai bán tiếp.

Người bên cạnh nghe xong, càng thêm mong đợi người nhà mình, hi vọng cũng có thể may mắn giống như chị ta, bán hết đồ.

Sau đó mọi người lần lượt về cả, đều bán rất tốt.

Khí thế mua đồ của người trong huyện họ chưa từng nhìn thấy. Thật sự giống như Lục Hương nói, chỉ cần người trong huyện thích ăn, bao nhiêu tiền cũng nỡ chi.

Trước đây Xuân Hoa còn muốn cười nhạo mọi người, nhiều người như vậy đều bán giống nhau, đoán chừng không bán được.

Kết quả cuối cùng dò la một vòng. Về cơ bản đều bán hết, cũng chỉ có một hai hộ còn thừa tám cái mười cái, cũng sẽ không lãng phí, vừa hai làm mồi nhắm cho người nhà.

Những người ra ngoài bán chân vịt kho này trải qua hôm nay, đều có kinh nghiệm.

Chênh lệch khẩu vị của họ không lớn, tốc độ bán lại có nhanh có chậm.

Trong đó, bí quyết quan trọng nhất chính là tìm một chỗ tốt, sau đó chính là dám chào hàng.

Người nông thôn đều có một cảm giác sợ hãi bẩm sinh đối với huyện, muốn chào hàng, không có chút tố chất tâm lý không được. Nhưng lần này đã tích lũy kinh nghiệm, lần sau định giành chỗ, đến cổng xưởng bán.

Cả thôn rầm rầm rộ rộ, khí thế đó giống như quay về thời đại đại tập thể.

Trưởng thôn cũng vui, năm mươi cân nhà ông ấy, con trai và con dâu đều bán hết rồi, còn quay về mua cho ông ấy ít thịt xông khói, mọi người đều cực kỳ hân hoan.

Bình Luận (0)
Comment