Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 216

Ma lạt thang ngon thì ngon, nhưng có một điểm không tốt, chính là mùi vị quá nặng.

Chỉ cần ăn ma lạt thang, ra ngoài toàn thân đầy mùi, sau đó trong văn phòng lại bắt đầu truyền nhau: Lãnh đạo ăn ma lạt thang các kiểu.

Huyện thành bình thường như chỗ họ cũng không có tài nguyên du lịch, vẫn luôn phát triển bình bình.

Bây giờ có ma lạt thang, người ngoại thành tới, cũng muốn tới đây dạo, mua chút đồ, người mở quán ở đây ngày càng nhiều.

Đây chính là một thúc tiến vô cùng tốt đối với nền kinh tế của huyện.

Những người đàm phán với Lục Hương quay lại.

Lãnh đạo lớn lập tức triệu tập: “Như thế nào, chỗ Lục Hương nói thế nào?”

Nhân viên công tác trong huyện hân hoan nói: “Lục Hương quả nhiên là người bản địa chính cống, vẫn luôn hướng về huyện, cô ấy nói rồi, chỉ cần có thời gian và công sức thì sẽ mở thêm vài quán, bây giờ đã định xong bốn quán rồi!”

Lãnh đạo lớn nói: “Mặc kệ là ở đâu, nhất định phải giữ người lại.”

Nếu người của huyện kế bên không ra tay, họ còn không biết Lục Hương được săn đón như vậy.

Nhân viên làm việc trong huyện nói: “Ngài yên tâm đi, bây giờ nếu Lục Hương đi, người dân cả huyện đều không đồng ý, cả huyện không có ai không thích ăn ma lạt thang cả.”

Nói như vậy không hề khoa trương chút nào, khẩu vị ở năm 1983 khá đơn điệu, sự xuất hiện của ma lạt thang là đả kích lớn.

Chỉ cần yêu khẩu vị này, ăn thứ khác đều cảm thấy không đã ghiền, vừa tê vừa cay vừa chua vừa ngọt, đều có thể tự điều tiết.

Mùa hè uống một chai nước ngọt lại ăn một bát ma lạt thang, quả thực là hưởng thụ lớn nhất.

Huyện chịu cho cơ hội này, Lục Hương cũng rất cảm kích, sau đó cũng nói với các nhân viện tromg quán: “Mọi người cố gắng làm, sau này đều có cơ hội làm quản lý!”

Chỉ cần có thể làm quản lý, mức lương khởi điểm chính là một trăm tệ. Bây giờ Lục Hương đã công khai minh bạch chi tiết hóa số tiền này rồi.

Các loại chế độ thăng cấp cũng kèm theo, ngoài quản lý còn có phó quản lý, hai người có thể kìm hãm nhau.

Sau khi mô thức này đi vào quỹ đạo, Lục Hương càng nhẹ nhõm.

Mọi người nghe còn có thể làm quản lý, đều cật lực biểu hiện, mong muốn có thể thăng chức phát tài.

Lục Hương còn đặc biệt thuê một kế toán, mỗi ngày tính sổ sách giúp cô, bây giờ dòng tiền trong tiệm đã lên tới hàng nghìn.

Trước khi kế toán tới còn khó hiểu sau một tiệm nhỏ còn cần thuê kế toán, sau khi tiếp xúc tới sổ sách liền bị cả kinh.

Một quán ăn thế mà có thể bán được tới dòng tiền cao như vậy, đây là điều anh ta không ngờ tới. Hơn nữa nghe nói tiệm mới bên chỗ chị hai Phó cũng rất hot.

Hai tiệm cộng lại, tốc độ kiếm tiền siêu nhanh, trôi qua hơn một tháng, trên sổ sách đã có hơn năm vạn, cộng thêm một vạn trước đó nữa.

Phó Cầm Huy cho hai vạn, cộng lại là tám vạn.

Chỉ có điều đã rút ra, cung cấp hàng như gia vị, cá viên, rau các loại trong tiệm không thể lập tức thanh toán, may mà Lục Hương làm ra danh tiếng, chậm mấy ngày mọi người đều có thể chấp nhận.

Hơn nữa qua một quãng thời gian nữa, hoa hồng bên xưởng cổ vịt lại chia xuống, lại có thêm một khoản tiền vào nữa.

Tám vạn trong tay Lục Hương đã đủ mua một chiếc xe ô tô rồi.

Tuy trong xưởng Phó Cầm Huy có xe, nhưng Lục Hương ngại dùng.

Nhà họ đông người, có một chiếc xe riêng cũng tiện.

Tối đó Lục Hương nói với Phó Cầm Huy như vậy, Phó Cầm Huy nói: “Được, vừa hay anh quen một xưởng trưởng của xưởng xe ô tô, thích xe gì em tới chọn đi!”

Lục Hương vui vẻ quyết định, ngày hôm sau đi chọn xe. Phó Cầm Huy đi cùng với cô. Lục Hương chọn một chiếc xe ô tô màu đen, cảm thấy rất đẹp.

Phó Cầm Huy nói: “Em cũng phải học lái xe mới được!” Sau đó đăng ký cho cô lớp học lái xe.

Khoảng thời gian sau, Lục Hương không phải ở tiệm thì tức là đang học lái xe.

Lục Hương rất thông minh, ba mươi ngày đã thi đỗ bằng lái xe. Tuy đường cái không đủ rộng rãi, nhưng xe không nhiều, lúc Lục Hương lái xe ô tô về nhà, vẫn rất vững vàng.

Phó Cầm Huy sợ cô căng thẳng, ngồi ở ghế lái phụ, nói với Lục Hương: “Rất tốt đấy.”

Lục Hương nghe xong lại có chút đắc ý: “Em biết em lái tốt, không cần anh ở bên cạnh chỉ đạo! Anh không có mặt em cũng dám lái.”

Phó Cầm Huy nói: “Lợi hại!”

Lục Hương có hơi ngượng, Phó Cầm Huy ở bên ngoài là một thanh niên tài tuấn phong độ nho nhã.

Có thể gánh vác một công ty lớn như vậy, hiện tại trong tay anh đã có ba công ty, sản nghiệp lưu thông hàng hóa cũng được anh thu nạp.

Phó Cầm Huy trải qua đợt rèn luyện này, ngày càng phong độ ngời ngời, cộng thêm mắt kính gọng vàng, tây trang không vết nhăn, khi thâm tình nhìn Lục Hương, Lục Hương đều sẽ đỏ mặt.

Phó Cầm Huy thực sự là đang trêu người trên thẩm mỹ của Lục Hương.

Lục Hương bị anh mê hoặc tới điên đảo, cưỡng chế ho khan một tiếng, coi như kéo lại lý trí của mình: “Chúng ta đi đón con trai đi.”

“Ừm.” Phó Cầm Huy đáp.

Bây giờ tiệm ma lạt thang đã sắp thành sản nghiệp tiêu biểu trong huyện. Lục Hương bận tối mặt tối mày, trong nhà còn đặc biệt thuê một dì bảo mẫu.

Người này cũng là người khác giới thiệu, dì bảo mẫu năm mươi tuổi rất thích sạch sẽ, cũng thích trẻ con.

Trọng điểm là dì bảo mẫu nấu ăn ngon, đây là điều được Lục Hương kiểm chứng qua.

Lục Hương còn cảm thấy ngon, những người khác càng không thành vấn đề.

Dì bảo mẫu xa xa nhìn thấy hai vợ chồng Lục Hương và Phó Cầm Huy tới: “Sao cô cậu tới đây?”

Lục Hương nói: “Bọn cháu tiện đường nên tới.”

Trường mẫu giáo tan học sớm hơn trường tiểu học một chút, rất nhanh đã nghe thấy tiếng chuông.

Tất cả bạn nhỏ trong trường đều ở đó xếp hàng, khung cảnh rất đáng yêu.

Sau đó Lục Hương nhìn thấy Tiểu Tích Niên, Tiểu Tích Niên cũng nhìn thấy cô, lập tức nhảy nhót.

Lục Hương với Phó Cầm Huy đều mỉm cười, bạn nhỏ có hăng hái nhất ở đây chính là con của họ.

Lục Hương và Phó Cầm Huy đều đẹp, đứng chung một chỗ vô cùng dưỡng mắt, khiến người tới đón trẻ cũng lần lượt nhìn sang, muốn xem thử đây là phụ huynh của ai.

Đợi cô giáo nói tan học, Tích Niên giống như mũi tên rời cung, không màng tất cả chạy ra ngoài.

Lục Hương giang tay ra, thằng bé lập tức chui vào vòng ôm của cô, gọi mẹ không ngừng.

Cậu muốn tất cả mọi người đều biết, Lục Hương là mẹ của cậu.

Lục Hương bồng con vào lòng, Tiểu Tích Niên hỏi: “Sao mẹ lại tới đón con?”

Phó Cầm Huy sợ Lục Hương mệt, dù sao con trai bây giờ đã lớn rồi, đỡ lấy thằng bé, nói: “Hôm nay mẹ thi bằng lái, dẫn con đi ô tô.”

Con trai vui mừng khôn siết, sau đó gọi dì bảo mẫu, bốn người cùng nhau về nhà.

Trên đường, Tiểu Tích Niên không ngừng nịnh hót: “Mẹ lợi hại quá!”

“Mẹ biết cả lái xe!”

“Sao mẹ lại lợi hại như thế chứ?”

Lục Hương nghe xong cũng bay bổng theo.

Phó Cầm huy ở bên cạnh nói: “Con đừng khen mẹ con nữa, mẹ con đã không tìm được đông tây nam bắc rồi!”

Bị Lục Hương tức giận nhìn một cái, Phó Cầm Huy im re.

Về tới nhà, dì bắt đầu nấu cơm.

Lục Hương nói với dì: “Đợi lát nữa Lục Bảo tan học, cùng với con của chị hai, dì đi đón nhé!”

Trong biệt thự, chị cả và chị hai đều chuyển đi rồi.

Nhưng họ đều rất bận, không chăm sóc được vấn đề ăn uống của bọn trẻ, vừa hay chỗ Lục Hương có dì bảo mẫu, mỗi ngày đón bọn trẻ tới ăn cơm.

Bọn trẻ cùng nhau làm bài tập, sau đó mẹ chúng sẽ tới đón chúng về.

Dì nói: “Dì biết rồi, hôm nay mua dâu tây tươi, chắc chắn Lục Bảo rất thích!”

Sữa bò ngâm dâu tây, là cách ăn mới của Lục Hương, được bọn trẻ yêu thích. Đặc biệt là Lục Bảo, thà không ăn cơm cũng phải ăn món này.

Bọn trẻ còn một tiếng nữa mới có thể quay về.

Lục Hương với Phó Cầm Huy về phòng.

Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, Lục Hương nói: “Vào đi.”

Thấy con trai Tiểu Tích Niên ưỡn ẹo đưa cho cô một tờ giấy, sau đó chạy đi nhanh như bay. Thằng bé rất ngại.

Bình Luận (0)
Comment