Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 223

Lục Hương hơi do dự trong điện thoại, sau đó bị Phó Chi thuyết phục: “Nên chơi thì chơi, tiền vĩnh viễn không kiếm hết được, cũng gọi Cầm Huy tới cùng, đừng có mới thanh niên trẻ trung đã trầm mê công việc.”

Lục Hương nói: “Được, vậy con dẫn chị cả và chị hai Phó đi cùng!” Hai người này đều là cốt cán trong tiệm ma lạt thang của cô.

Phó Chi đồng ý: “Tới hết mẹ mới vui!” Từ mùng một tới mười lăm, bà ấy đều ở thôn ăn tết, náo náo nhiệt nhiệt rất có hương vị tết!

Phó Chi nói còn muốn gọi mẹ Lục và Tiêu Thái Liên tới, đến tỉnh tụ tập, nhưng bị Lục Hương từ chối, nói trong thôn đang bận cày cấy, chắc chắn họ sẽ không tới!

Phó Chi nói: “Vậy chỉ có thể đợi sau này! Lần sau mẹ cử người lái xe tới đón họ, tới lúc đó chơi thật vui vẻ.” Phó Chi vẫn còn lưu luyến thời gian tết.

Lục Hương đồng ý, bà ấy mới chịu thôi, dặn dò nhiều lần nhất định phải tới.

Lục Hương cũng rất muốn dạo siêu thị, bình thường đến cửa hàng, nhân viên bán hàng trong đó đều bất lịch sự.

Cô cũng từng đến cửa hàng ở những nơi khác, nhân viên phục vụ đều rất có cảm giác ưu việt. Cảm giác đi dạo không tốt, siêu thị nhà mẹ nuôi vừa ra, nhất định sẽ cho họ một làn sóng lớn.

Nếu có thể cải thiện phẩm chất phục vụ trong cửa hàng, vậy thì tốt!

Lục Hương sửa soạn một chút, mặc một chiếc váy nhỏ màu lục, đội mũ, trông rất tân thời, Lục Hương không ăn diện đã đẹp, càng đừng nói là sửa soạn kỹ càng.

Cô đến xưởng của Phó Cầm Huy, vừa tới cổng xưởng, Phó Cầm Huy còn đang chuyên tâm làm việc trong văn phòng liền nghe cấp dưới nói Lục Hương tới.

Phó Cầm Huy lập tức gác công việc đang dở lại, nhìn thấy Lục Hương, trong mắt lóe ra vẻ kinh diễm.

Bình thường Phó Cầm Huy nghiêm túc biết bao, lúc này lại không khắc chế được vui vẻ.

Lục Hương thấy bên cạnh còn có người ló đầu nhìn họ, cô hỏi anh: “Đẹp không?”

Phó Cầm Huy trịnh trọng nói: “Đẹp, sao lại mặc long trọng như vậy?”

Lục Hương nói: “Chúng ta cùng đi đón con trai tan học!” Lần trước mặc váy đón cậu tan học, Tiểu Tích Niên cực kỳ vui, nghĩ bình thường con trai có chút hư vinh, làm phụ huynh cũng phải thỏa mãn cậu bé một cách chừng mực.

Phó Cầm Huy nói: “Được, em đợi chút, anh xử lý nốt mấy văn kiện cuối cùng!”

Lục Hương nói: “Này, em còn muốn dẫn con vào tỉnh chơi một vòng, buổi tối không về đâu, anh muốn đi cùng không?”

Phó Cầm Huy nghe xong lập tức cau mày: “Em còn không muốn dẫn anh theo?”

Lục Hương nói: “Không…không có.”

Phó Cầm Huy híp mắt lại, gằn từng chữ: “Đương nhiên anh phải đi cùng rồi!”

Sau đó anh tức tốc quay lại văn phòng, Lục Hương ở chỗ râm mát đợi anh.

Xa xa có thể nhìn thấy có người đang lén lút nhìn cô, Lục Hương còn vẫy tay với họ.

Đối phương lập tức rụt đầu lại, giả vờ không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng lại bắt đầu khoe khoang với các đồng nghiệp: “Tôi nhìn thấy vợ xưởng trưởng rồi!”

“Đẹp lắm, giống như minh tinh điện ảnh vậy.”

“Chứ sao nữa, xưởng trưởng chúng ta bình thường định lực mạnh, thì ra đã sớm cưới được cô gái xinh đẹp nhất về nhà rồi!”

“Nghe nói khi hai người họ kết hôn, xưởng trưởng còn chưa phải là xưởng trưởng, ây dô, ngưỡng mộ!”

Mọi người nói chuyện rôm rả.

Chẳng mấy chốc nhìn thấy Lưu Bàng về xưởng, lại vội vàng làm việc, sợ xưởng trưởng nghiệp vụ điểm tên của họ!

Lần này Lưu Bàng về là thay cương vị của Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy nói: “Vất vả rồi, tôi ra ngoài hai ngày.”

Lưu Bàng nói: “Được, tôi ở đây anh yên tâm.”

Phó Cầm Huy nói: “Quay về bảo Hương Hương gói bánh bao thịt cho cậu!” Thứ khác không đả động nổi anh ấy.

Lưu Bàng nghe xong suýt chảy nước miếng: “Vậy phải gói nhiều một chút, ăn không hết tôi bỏ tủ lạnh!” Mấy năm nay, thứ anh ấy ăn thuận miệng nhất đều là đồ Lục Hương làm.

Bây giờ Lục Hương cũng không xuống bếp gì mấy, khỏi phải nói anh ấy hoài niệm biết bao, vì bánh bao thịt này, anh ấy phải tới.

Phó Cầm Huy bàn giao công việc rồi đi ra, lái xe từ trong hầm xe ra, gọi Lục Hương lên xe.

Hai người đến trường mầm non đón Tiểu Tích Niên tan học.

Tuấn nam mỹ nữ đã đủ nổi bật rồi, càng đừng nói còn có chiếc ô tô bên cạnh, liên tục khiến người khác chú ý tới, đợi đám trẻ đi ra, Tiểu Tích Niên lập tức nhìn thấy họ.

Cậu không nhịn được nói với giáo viên: “Đó là mẹ của em!” Ngữ khí rất kiêu ngạo.

Giáo viên xoa đầu Tiểu Tích Niên, rất nhanh chuông tan học vang lên, cậu nhóc chạy ùa ra, vừa chạy vừa gọi: “Cha mẹ!”

Lục Hương vừa vươn tay ra, thằng bé đã chui vào trong lòng cô.

Nói tới cũng kỳ quặc, rõ ràng Tích Niên đã là trẻ lớn rồi, nhưng mỗi lần chui vào trong lòng mẹ, đều coi mình là em bé nhỏ.

Lục Hương nói: “Hôm nay mẹ dẫn con vào tỉnh chơi, được không?”

“Được ạ!” Thằng bé đồng ý ngay.

Lục Hương nói: “Đợi lát nữa tiện đường đón chị dâu và chị cả.”

Mấy hôm nay, cũng nhờ chị cả Lục và chị hai Phó ở bên chống đỡ, Lục Hương mới có thời gian rảnh.

Bình thường trong tiệm thực sự quá bận, không có thời gian nghỉ ngơi, bây giờ rảnh rang, Lục Hương định đưa họ cùng ra ngoài chơi, thư giãn một chút.

Lục Hương đã nói trước với họ rồi, hai người đang ở nhà đợi.

Phó Cầm Huy lái xe về nhà, hai người mới lên xe.

Lục Hương còn nói: “May mà chủ nhật mỗi tuần đều nghỉ, nếu không thật sự sẽ bận chết mất!”

Chị hai nói: “Bận chút cũng tốt, chị bận quen rồi, bất thình lình không làm sẽ cảm thấy khó chịu!”

Lần đầu tiên ra ngoài, họ cũng rất vui.

Lục Bảo tới nhà dì hai, ở đó có anh trai chơi cùng với cô bé. Con trai nhà chị hai Phó còn ở trong thôn.

Lục Hương nói: “Anh hai để chị đi không, có cần gọi điện thoại nói một tiếng không.”

Chị dâu nói: “Không cần, chị nói rồi, lần này vừa hay đi mở mang tầm mắt.”

Chị ấy còn có một suy nghĩ, chính là muốn xem nhà Lục Hương mua cho họ như thế nào.

Người đều đến đủ, Lục Hương cho dì bảo mẫu nghỉ hai ngày, dẫn người nhà cùng xuất phát.

Phó Cầm Huy lái xe, Lục Hương ngồi ở ghế lái phụ, Tiểu Tích Niên và chị hai Phó, chị cả Lục ngồi ở dãy sau.

Họ rất ít khi ngồi xe ô tô, lúc này chỉ cảm thấy đâu đâu cũng mới mẻ, không hề say xe chút nào. Nhìn phong cảnh nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ, rất vui mắt.

Lục Hương nói: “Sau này mỗi tuần chúng ta đều ra ngoài chơi đi, vừa hay có xe!”

Chị cả Lục nói: “Đâu thể ra ngoài mãi!”

Chị hai Phó cũng nói: “Lần trước chị chỉ mở cửa muộn nửa tiếng, khách hàng đã không vui rồi, nói đã đợi cả buổi sáng!” Chỉ vì ăn một bữa ma lạt thang.

Ma lạt thang của họ ngon thật sự, bình thường không có gì ăn, cũng sẽ tự nấu cho mình một bát, vừa có rau vừa có mì ăn mãi không chán.

Bây giờ ma lạt thang bán rất tốt, chỉ là vẫn chưa giải quyết được vấn đề vận chuyển, chỉ có thể bán được tới thành phố lân cận. Nơi xa hơn, Lục Hương không bán, sợ bị hỏng.

Nhưng ăn thế nào cũng không có mỹ vị bằng tới tiệm.

Mấy người cũng không buồn ngủ, nói chuyện mãi, thoắt cái đã tới tỉnh, tỉnh quả nhiên chỗ nào cũng khác huyện.

Vừa vào đã có không ít nhà cao tầng, ngay cả nhà ngang cũng khí phái hơn chỗ họ nhiều.

Bình thường ở trong huyện một chiếc xe cũng không nhìn thấy, trên đường cái ở đây xe màu nào cũng có, nhìn rất vĩ mô.

Lục Hương dẫn người tới siêu thị trước.

Phó Chi đã cho cô địa chỉ rồi.

Sau khi tới, bên trong có rất nhiều người! Vừa đi vào, vô cùng lớn, hàng hóa đầy ắp bày trên giá, vươn tay là có thể chạm tới.

Đi vào lấy một cái giỏ nhỏ trước, muốn gì thì ném đồ vào trong là được.

Kiểu tiếp xúc hàng hóa cự ly gần này, đối với người ở năm 84 mà nói rất hiếm lạ.

Trước đây ở cung tiêu xã và cửa hàng, hỏi đồ với nhân viên bán hàng, đối phương không chịu lấy cho họ xem, thế đấy, thích mua hay không thì tùy.

Lục Hương rất thích, cảm thấy siêu thị ở đây không khác mấy với siêu thị sau này!

Chị dâu và chị cả trực tiếp nhìn tới thẫn thờ.

Bị hàng hóa trên giá hàng hấp dẫn, muôn hình vạn trạng thứ chưa từng nhìn thấy trước đây, ở đây đều có.

Sản phẩm giá cao như tủ lạnh, ti vi, xe đạp cũng phóng khoáng bày ra, quá phú quý, xa hoa rồi.

Bình Luận (0)
Comment