Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 226

 

Người trong thôn tập trung lại một chỗ đều là nói chuyện về hai nhà này. Xa xa đã nói: “Có phải là Lục Hương về không, tôi nghe thấy tiếng động cơ rồi!”

Nhìn kỹ lại thật sự là họ, Phó Cầm Huy đang lái xe ô tô về.

Họ vừa vào thôn đã bị thôn dân nhiệt tình trong thôn vây lại.

Người quá đông, không lái xe được, sau đó họ tìm một chỗ trống trải đỗ xe, ba người xuống xe.

Mỗi lần về thôn họ đều xách túi lớn túi nhỏ, hôm nay có việc phải bàn bạc, không cầm theo gì cả!

Điều này đối với người trong thôn mà nói, rất hiếm thấy. Bọn họ lập tức nói: “Sao vậy, có phải lại sắp mua nhà rồi không?”

Họ nôn nóng muốn mua căn nhà như thế.

Nguồn tin của họ ít, ra ngoài sợ bị gạt nên muốn theo phía sau Lục Hương, để Lục Hương chỉ cho họ bí tịch phát tài.

Họ theo phía sau làm theo là được.

Lục Hương biết bây giờ mua nhà trong tỉnh đều kiếm được tiền. Nhưng kiểu mua vào bốn năm đã gấp ba giá như họ vẫn rất ít, dù sao vị trí địa lý bày ra đó.

Chỉ cần có thể liều, mua vào vẫn sẽ tăng giá.

Nhưng mọi người ôm tâm trạng này, Lục Hương cũng không dám giới thiệu cho họ. Bởi vì nhà ở tỉnh bây giờ cũng đắt, trước đây không mua, bây giờ muốn mua phải bỏ ra nhiều tiền hơn, hơn nữa chưa chắc có thể nhìn thấy hồi báo ngay được.

Lục Hương nói: “Không có!”

Mọi người có hơi thất vọng, quả nhiên cơ hội kiếm tiền không phải muốn có là có.

Hỏi Lục Hương lần này về làm gì.

Lục Hương nói con nhớ bà nội.

Mọi người nói thật hiếu thuận!

Bây giờ huyện và thôn có thể thông nhau, rất nhiều người vào huyện làm thuê, nhưng những người đã ra khỏi thôn đó không muốn về nữa.

Lục Hương bọn họ đã lăn lộn tới địa vị này, vẫn nghĩ tới gia đình, lâu lâu lại về.

Đối với người già mà nói, đây chính là niềm vui lớn nhất, vừa hiếu thảo vừa có bản lĩnh, đứa con như vậy đi đâu tìm?

Nghe nói Lục Hương về, ngay cả trưởng thôn cũng ra đón.

“Về thì tốt, ở thêm vài ngày!” Trưởng thôn nhìn thấy Lục Hương đều rất khách sáo.

Lục Hương cũng nói: “Vâng, trưởng thôn vẫn khỏe mạnh như thế.”

Trưởng thôn nói: “Bây giờ vẫn ổn!” Bây giờ cuộc sống cũng thoải mái hơn, thời gian trước, ông ấy đã mua tivi, ây dô, người nửa thôn đều tới nhà ông ấy xem tivi.

Với phần náo nhiệt và thể diện này, bây giờ ông ấy ngày nào cũng rất vui.

Bây giờ cũng muốn tìm một thời gian thích hợp, nhường vị trí trưởng thôn cho Đại Tráng, ông ấy cũng phải nghỉ ngơi rồi.

Sau này trưởng thôn cũng học theo dáng vẻ ông cụ trong huyện, cầm máy thu thanh đi dạo khắp nơi, nhàn nhã lại tự tại.

Trưởng thôn thích Lục Hương nhất, hàn huyên cùng cô vài câu.

Sau đó Lục Hương bọn họ mới về nhà.

Phóng mắt nhìn, trong cái sân nhỏ nhà cô, người nhà họ Lục và người nhà họ Phó đã tới đầy đủ.

Tiêu Thái Liên vội vàng hỏi: “Gọi chúng ta tới là có chuyện gì vậy?”

Người trong nhà đều hỏi Lục Hương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lục Hương nói: “Vào nhà nói.”

Cổng đang mở, có không ít thôn dân tò mò, nằm bò trên cửa nhìn vào trong.

Nghe vậy mọi người lại lo lắng, cũng không biết là chuyện gì, làm thần thần bí bí như thế.

Sau khi vào nhà, Phó Cầm Huy nói: “Con định để thằng bé học ở tỉnh, nội trú, sau này nó sống ở trường học luôn.”

Chuyện Phó Tích Niên đến tỉnh học, Tiêu Thái Liên đã biết từ lâu.

Giáo dục ở tỉnh khác với huyện, nhưng nghe nói đứa trẻ nhỏ như vậy phải sống ở trường, bà cũng lo lắng: “Nếu bị bắt nạt thì phải làm sao?”

Phó Tích Niên ở bên cạnh nói: “Con sẽ không bị bắt nạt, con cũng muốn tới đó học, hơn nữa con đã lớn rồi!”

Đứa trẻ mới tám tuổi, trên mặt còn mang theo vẻ trẻ con.

Tiêu Thái Liên nói: ‘Ây dô, cháu trai ngoan của bà, nếu con lớn thêm chút nữa, bà cũng không ngăn, nhưng nhỏ như vậy, đến trường va chạm thì phải làm sao?”

Phó Tích Niên chưa từng chịu ấm ức, bình thường ở đâu cũng có người chiếu cố, nếu sống ở trường, ai lo cho cậu.

Phó Cầm Huy nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi!” Con trai anh anh biết, tuy nói tướng tá trắng trẻo trông sẽ khiến người ta có một số ảo giác, cảm thấy hình như người này rất dễ bắt nạt.Nhưng từ nhỏ cậu đã lớn lên trong thôn, sống cùng một bầy anh trai, đánh nhau cũng là kỹ năng có sẵn, nếu thật sự có người chọc cậu, ai ức hiếp ai còn chưa biết.

Tiêu Thái Liên nói: “Mẹ thấy các con về không phải để thương lượng với chúng ta, chỉ là tới thông báo, cho dù chúng ta không đồng ý cũng phải đồng ý.”

Bây giờ Tiêu Thái Liên càng lớn tuổi, tính khí càng khó ở, bình thường không ai dám chọc bà.

Bà không đồng ý để cháu trai đi học nhưng con trai và con dâu đều đồng ý, ngay cả cháu trai út cũng không đồng lòng với bà, bà không vui.

Bà không ngăn cản được chuyện này, càng tức giận.

Phó Cầm Huy nói: “Mẹ!”

Chị ba Phó cũng ở bên cạnh khuyên: “Đúng đó mẹ, mẹ cũng phải để thằng bé đi rèn luyện, giống như diều hâu trên núi, nếu không đẩy nó một cái, sao có thể giang cánh bay chứ?”

Chị hai Phó cũng ở bên cạnh nói: “Bây giờ thời đại đã khác, bọn trẻ đều phải tự mình xông pha, không thể sống cả đời dưới đôi cánh của cha mẹ được!”

Bây giờ chị hai Phó làm quản lý trong thành phố, nhiều năm qua đi, kiến thức cũng cao hơn hẳn. Bây giờ các con của chị ấy cũng đều đón vào huyện đi học, trong nhà có ví dụ là Phó Cầm Huy, đi học thay đổi vận mệnh, chị ấy cũng ép các con học.

Chị ba Phó thấy sự thay đổi của chị hai, trong lòng có chút ngưỡng mộ. Ai có thể ngờ, Lúc đầu nhà chị ba được chia căn nhà ngói to này, ruộng trong nhà cũng cho chị ấy, đã chiếm hời từ việc chia nhà.

Nhưng không ngờ sau khi nhà chị hai ra ngoài lăn lộn cùng Lục Hương, nghe nói tháng nào cũng kiếm được không ít, đàn ông cũng không kiếm nhiều bằng chị ấy.

Bây giờ cũng chú trọng hơn.

So sánh như vậy, tuy chị ấy có căn nhà ngói to, cũng thua mất. Sớm biết đã đổi với chị hai, không giành ruộng đất trong nhà như thế nữa.

Nhặt hạt vừng ném dưa hấu!

Anh cả Phó nói: “Các em gọi bọn anh về rốt cuộc là vì sao?”

Anh cả hỏi vậy, lại kéo lực chú ý của tất cả mọi người về, đúng vậy, trước đó Phó Cầm Huy nói rất chính thức, bảo người có công việc đều xin nghỉ một ngày.

Chắc chắn không phải nói chuyện con trai anh học ở đâu.

Phó Cầm Huy nói: “Em với Lục Hương đã nghiên cứu qua, Lục Hương ở huyện có bốn tiệm, trong đó chị cả và chị dâu hai lần lượt quản lý mỗi tiệm, tặng tiệm đó lại cho các chị!

Chị hai, chị dâu cả và chị dâu ba, hai tiệm ma lạt thang còn lại là của hai chị.

Còn lại một người, em với Lục Hương sẽ giúp chị mở một tiệm, hoàn toàn thuộc về chị! Kiếm được tiền cũng quy về anh chị, nhân viên anh chị cũng tự mình thuê.”

Tiệm ma lạt thang kiếm tiền là điều ai cũng biết, những năm qua, bao nhiêu người làm theo, nhưng vẫn không được gì, thời gian làm dài, chị cả và chị dâu hai cũng biết, bí quyết điều vị nằm ở đâu.

Họ vẫn luôn cẩn trọng quản lý giúp Lục Hương, việc làm ăn kiếm tiền như vậy, đối với họ mà nói, chính là gà mái đẻ trứng vàng.

Nói cho người là cho như vậy, họ không dám tin. Nhưng lại có chút mong đợi, nếu là thật thì phát tài rồi.

Nhất thời, tất cả mọi người đều không dám thở.

Chị cả với mọi người đưa mắt nhìn nhau, nói: “Đang yên lành vì sao phải như vậy, là ai nói gì rồi sao?”

Lục Hương nói: “Không có ai nói gì, chẳng qua muốn chia đồ ở đây lại!”

Phó Cầm Huy nói: “Em với Lục Hương định xuống phía nam, việc làm ăn ở đây cũng không làm nữa, phân tốt không chảy ruộng ngoài, hi vọng mọi người đều có thể kiếm tiền.”

Mối làm ăn kiếm tiền như vậy nói cho là cho. Hai người đều không cảm thấy đáng tiếc, Lục Hương biết nhiều công thức nấu ăn như vậy, Phó Cầm Huy từ bàn tay trắng tới xây dựng xưởng, những thứ này đều là tài phú mà người khác không lấy đi được.

Huống hồ hai người kiểm kê tài sản trong tay, không tính nhà ở tỉnh, trong tay có hơn tám mươi vạn.

Hai vợ chồng Phó Cầm Huy sắp đi, đây là tin tức bùng nổ: “Muốn đi đâu?”

Lục Hương nói: “Có thể sẽ đến làng chài phía nam!”

Nơi đó họ thường nghe thấy trong máy thu thanh và trên mặt báo, dường như chỗ nào cũng có cơ ngộ kiếm tiền.

Nhưng người vứt bỏ hết tích lũy của mình như họ thật sự không nhiều.

Bình Luận (0)
Comment