Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 232

Còn có trứng xào cà chua, người làm việc ở công trường đã rất lâu không ăn được trứng gà rồi.

Có thêm một phần canh rong biển, món ăn chính là màn thầu tạp lương và cơm, chỉ món chính đã có hai loại.

Mỗi người ở phía trước bới cơm, ai cũng một bát to, còn có hai vá rau, múc thêm chút canh, vội vã tìm một chỗ ngồi xổm ăn.

Trứng gà mỹ vị bọc vào cơm, ngon vô cùng!

Lại húp thêm ngụm canh, tươi ngon tới tận cuống họng.

Xương gà gặm cũng đã ghiền, có xương có thịt, hơn nữa bỏ đủ gia vị rất ngon.

Ăn cơm hộp công trường nhiều ngày như vậy, bữa ăn này coi như là cực phẩm rồi.

“Quá ngon!” Có người cảm khái, hồi ứng anh ấy đều là tiếng ăn cơm.

Thấy mấy người dạ dày vương đó, ngâm cơm trong canh rồi húp giống như uống cơm, ăn xong vội vàng đi xếp hàng, họ tinh mắt, thấy còn dư, còn có thể xếp hàng lần nữa.

Những người này ai cũng ăn khỏe.

Không cần nói họ, ngay cả Phó Cầm Huy và Từ Đại Nguyên bình thường đều rất nho nhã, lúc này cũng ăn xả láng.

Canh là do Lục Hương nấu, mấy món khác đều là mấy chị dâu nấu, Lục Hương nói người nhà mình ăn nên bỏ nhiều dầu.

Những chàng trai ăn khỏe này miệng dính đầy dầu, ai cũng kêu oai oái.

Vừa ăn một vòng, thấy lại xếp hàng dài, may mà trước đây Lục Hương có kinh nghiệm, bảo người nấu nhiều cơm.

Những người này ăn thích mê, vội vàng hỏi: “Ngày mai còn có cơm không?”

“Buổi tối cũng có thể ăn cơm các chị nấu sao?”

Có được cái gật đầu của chị dâu Từ, mọi người đều vui vẻ: “Tốt quá.”

Chị dâu Từ nói đồ ăn nấu bữa tối sẽ khác.

Ăn cơm xong, họ say cơm một lúc, nói: “Vẫn là chị dâu nhà chúng ta thương chúng ta.”

“Phó tổng cũng tốt, nỡ mua thịt cho chúng ta.”

“Nếu ngày nào cũng ăn như vậy, không trả tiền cho tôi, tôi cũng nguyện ý!”

Người bên cạnh cười nói: “Xem chút tiền đồ của cậu!” Thực ra tỏng lòng anh ấy cũng nghĩ như vậy, nhưng anh ấy không nói.

Chị dâu Từ làm xong, quay lại dọn dẹp bát đũa, buổi tối còn phải nấu một bữa nữa, buổi chiều đã phải chuẩn bị sẵn, bây giờ rất bội phục Lục Hương.

Cô biết đi đâu mua đồ ăn vừa rẻ vừa ngon.

Giống như xương gà mà mọi người ăn, thực ra không tốn bao nhiêu tiền cả.

Các công nhân ăn xong, ai không nói ngon.

Buổi tối nấu tim gà xào thì là, tất cả mọi người đều ăn rất sảng khoái.

Làm xong việc, chị dâu Từ về nhà, Từ Đại Nguyên đã ngâm chân xong trong sân.

Chị dâu Từ cảm khái nói: “Bây giờ em gặp Lục Hương mới biết cái gì là người lợi hại, vừa giỏi quản sổ sách, vừa giỏi nấu ăn!”

Đây chính là lên được phòng khách xuống được phòng bếp mà người ta hay nói. Không giống chị ấy, tuy có lòng muốn giúp Từ Đại Nguyên, nhưng chị ấy không biết chữ, cũng chỉ có thể làm chút việc nhỏ.

Ăn uống ở đây tốt lên, công trường xung quanh cũng nghe nói.

Chỗ họ khai công trước nhất, làm gần một nửa, xung quanh cũng toàn là công trình.

Lúc trưa, có một số người hướng ngoại chạy qua chạy lại, ngồi chung với nhau nói chuyện hút thuốc.

Vốn dĩ những doanh nghiệp bản địa này rất có cảm giác ưu việt, nhưng bây giờ đột nhiên chuyển ngược.

Họ vẫn ăn cơm công trường, ở đây đã cơm ba món, đều là cấp độ cao.

Chỗ Lục Hương cứ dăm ba hôm sẽ nấu cho họ một bữa xương gà hầm khoai tây.

Những công nhân ở công trường bên cạnh cũng gian xảo, bình thường xưng anh gọi em.

Đợi ăn cơm liền ngồi lại một chỗ, thi thoảng còn có thể ké được nửa miếng một miếng từ trong bát của người khác.

Cho dù không ăn được thịt, ăn miếng khoai tây dính mùi thịt cũng ngon.

Ăn xong vội vàng cảm khái: “Chỗ các cậu cũng tốt quá rồi.”

Người ở đây được khen cũng nở lỗ mũi, nói: “Không chỉ ăn uống tốt, còn phát lương theo tháng.”

Công nhân xung quanh nghe vậy ngơ ra: “Các cậu phát lương theo tháng?”

Bọn họ đều là xong việc rồi mới kết toán một lần, nghe nói còn có ông chủ làm việc xong liền chạy mất.

Tìm cũng không biết chỗ tìm.

Họ thì hay rồi, phát lương mỗi tháng, đột nhiên cảm thấy cơm công trường trong tay mình không ngon nữa: “Chỗ các cậu còn tuyển người không?”

Mấy anh em của Từ Đại Nguyên nói: “Tuyển, nhiều thêm mấy người thì hoàn công sớm!”

Thế là, tới chiều, công trường bên cạnh đã có người muốn chạy, tới tối, mấy người này liền tới chỗ Từ Đại Nguyên nhận cơm hộp.

Có bọn họ dẫn đầu chạy, trái một người phải một người, khiến cho chủ thầu bên cạnh đã bắt đầu có ý kiến với bên này rồi, hỏi họ có ý gì.

Từ Đại Nguyên nói: “Tôi cũng ngăn họ, nhưng họ nhất quyết muốn tới. Hay là anh quản kỹ, đừng để họ tới, chỗ chúng tôi một ngày quá tốn cơm rồi.’

Trước đây mỗi ngày nấu hai nồi cơm to, cơm họ nấu đều là dùng nồi cơm điện bốn mươi cân chuyên dụng ở nhà ăn. Bây giờ họ tới, nấu hai nồi đều không đủ.

Lương thực ở đây cũng đắt lắm.

Ngày nào cũng ăn như vậy, ai chịu nổi?

Chủ thầu bên cạnh nói: “Đáng đời, ai bảo các chú cho họ ăn ngon như vậy.”

Từ Đại Nguyên nói: “Tôi cũng hết cách, đây không phải đều là anh em nhà mình sao?”

Anh ấy có hơi khinh thường, chủ thầu tới tìm anh ấy chỉ biết ăn cho béo mình. Người dưới trướng ngày nào cũng ăn uống tệ như thế, anh ta còn chỉ trích người khác không nên cho ăn ngon.

Không chung đường, không nói được hai câu đã giải tán trong bực dọc.

Cũng không biết chủ thầu này giở trò gì, sau đó cũng không có ai tới nữa!

Muốn quản lý nhiều người như vậy không dễ, ai cũng có chiêu riêng.

Ở đây ngày nào cũng ăn ngon, làm nhiều, sau khi mọi người đồng lòng, căn nhà vốn mất bốn tháng để xây, mới ba tháng họ đã xây được bảy tám phần, khúc sau phải tìm người nghiệm thu.

Lục Hương đặc biệt chạy tới.

Người làm ở công trường hầu hết đều có chủ nghĩa đại nam tử, nói sợ phụ nữ không hiểu biết.

Nhưng những người này đều nói thầm với nhau, Phó tổng là ông chủ lớn của họ, ai cũng không thể nói Lục Hương không tốt ở trước mặt anh.

Chẳng bao lâu người tới nghiệm thu đã tới, tổng cộng bảy người.

Họ vừa tới, người ở công trường đều rất căng thẳng.

Nghe nói có chỗ kẹt lại ở phần nghiệm thu.

Thực ra những công nhân này làm việc nhận tiền theo tháng, càng tốt, càng mong đợi Phó Cầm Huy cũng có thể thuận chèo mát mái, không có chút trục trặc gì!

Thấy những người nghiệm thu này tới, cầm một cây gậy nhỏ, gõ trái gõ phải, sau đó lại hỏi họ một số vấn đề, cầm bản thiết kế của họ, im lặng cả buổi.

Trong đó có một nhân viên nghiệm thu hỏi: “Tiêu chuẩn kiến trúc tòa nhà này của các người cao như vậy?” Bọn họ đều có hơi không dám tin.

Đều muốn mua nhà chất lượng tốt, nhưng chất lượng thì đại biểu cho tiền.

Tương tự số tiền có thể bán có hạn, người ta dựa vào cái gì bỏ ra chi phí cao hơn.

Những bộ phận kiểm tra chất lượng này đã quen với những căn nhà bình thường, bây giờ nhìn thấy nhà tốt như vậy, có hơi chấn kinh.

Trình độ các phương diện đều vượt xa mức nghiệm thu của họ, sảng khoái cho thông qua.

Cuối cùng mọi người cũng yên tâm, lại lần lượt nói năng lực của Lục Hương rất tốt.

Muốn bán nhà cũng phải có tư chất, Lục Hương dứt khoát thành lập công ty, đưa việc này trở thành chính quy.

May màm thành phố Thẩm Quyến đang phát triển, làm thủ tục cũng không phí sức, đều là một mình Lục Hương lo liệu.

Từ Đại Nguyên nghe nói xong hít vào một ngụm khí lạnh, nói với Phó Cầm Huy: “Vợ cậu lợi hại thật!”

Anh ấy đối mặt với những lãnh đạo này, không biết đặt tay ở đâu, Lục Hương lại có thể một mình giải quyết xong tất cả thủ tục.

Đây tuyệt đối không phải người bình thường.

Phó Cầm Huy nói: “Quả thật cô ấy rất lợi hại.”

Nhà ở đây lầu một là cửa hàng bán lẻ lớn, gần đường có thể kinh doanh nhỏ. Mặt tiền như vậy có mười cái, đều rất rộng rãi. Tầng hai tới tầng sáu trên lầu, một lối cầu thang ba hộ gia đình, một đơn vị có năm lối cầu thang, trong nhà đều rộng tám mươi mét vuông.

Lầu giống như vậy có tổng cộng ba lầu.

Đều là nhà vệ sinh trong nhà, trong nhà có điện nước.

Sau khi quét tường trắng, trông rộng rãi thoải mái.

Đây hoàn toàn là căn nhà tốt vật liệu xịn, chi phí đắt gấp đôi so với nhà xây xung quanh.

Ở đây vừa giữ ấm vừa cách âm, ở căn nhà khác nhau đóng cửa lại vốn không nghe thấy gì.

Ngay cả nơi không nhìn thấy, ví dụ ống nước, dây điện đều là dùng vật liệu tốt nhất.

Cũng chẳng trách những nhân viên nghiệm thu này không nói gì cả liền cho đánh giá cao nhất để họ có thể thuận lợi lấy giấy phép, có thể làm sổ hồng nhanh nhất.

Bình Luận (0)
Comment