Bác gái Lục bị lời con gái dọa cả kinh: “Con gái, đó là một căn nhà, con nói đơn giản giống như mua cải trắng vậy.”
Lục Chiêu Đệ biết mẹ cô ta thích nghe gì, nói: “Đợi con vào thành phố, tới lúc đó, em trai học ở thành phố, rồi lại nghĩ cách đưa cha con vào thành phố tìm công việc, cả nhà chúng ta cùng tới, không dắt theo bà con.”
Từng câu nói đều hợp ý bác gái Lục: “Nếu thật sự có thể như thế thì quá tốt.”
“Mẹ, mẹ nhất định phải nghĩ cách để con ở lại thành phố, cho con đi trước, con lại đưa các người đi, cả nhà chúng ta đều có thể sống tốt.”
Cô ta cật lực vẽ bánh cho mẹ mình.
Bác gái Lục nói: “Ừm.”
Quả thật ở trong thôn không có tiền đồ gì, mấy năm qua, chính sách cơi nới hơn trước đây, người có chút bản lĩnh đều muốn vào thành phố.
Hai người ôm theo khát vọng về cuộc sống nơi đô thành, đi thẳng tới nhà Lý Dục Tài, cô ta gõ cửa.
Người mở cửa là một người đàn ông xa lạ, nhìn thấy Lục Chiêu Đệ, anh ta có chút mông lung: “Cô tìm ai?”
Hôm nay Lục Chiêu Đệ mặc chiếc áo hoa đẹp nhất, lại tết bím tóc con rít lưu hành nhất hiện nay, tỉ mỉ sửa soạn, trông tươi mới trẻ trung, nói: “Tôi tới tìm Lý Dục Tài.”
“Dục Tài, có người tìm cậu.” Chàng trai lạ này là bạn của Lý Dục Tài, đi ngang qua đây mua một cái dưa hấu to, thuận tiện tìm ông cụ chơi cờ.
Lý Dục Tài đi ra, kết quả nhìn thấy Lục Chiêu Đệ nhìn mình mỉm cười, ánh mắt đó giống như gặp quỷ.
Trước đây cảm thấy cô gái này có hơi tà, sao lại âm hồn bất tán như thế chứ.
Sắc mặt Lý Dục Tài bất ngờ nhìn hai người.
Bác gái Lục cười nói: “Dục Tài nhỉ, hai chai rượu ngon này là dì mua cho cháu. Cảm ơn cháu đã cứu con gái dì.”
Duỗi tay không đánh người tươi cười, cộng thêm bác gái Lục là trưởng bối, tuy trong lòng Lý Dục Tài không vui nhưng vẫn nói: “Dì không cần khách sáo như vậy.”
Bình thường nếu có người mang quà tới, nhất định sẽ mời họ vào nhà, đứng ở cửa trông xa cách biết bao.
Nhưng Lý Dục Tài cứ đứng ở cửa, hai mẹ con bác gái Lục không thể tùy tiện xông vào.
Lục Chiêu Đệ nói: “Cảm ơn anh đã cứu em, phải rồi bánh bao em gói hôm đó ngon không?”
Cô ta đã mất ngủ cả đêm để làm đó.
Nhắc tới bánh bao, vẻ thiếu tự nhiên trên mặt Lý Dục Tài càng đậm, Lục Chiêu Đệ tùy tiện ở nhà người ta lục lọi lung tung, lấy thịt ra gói bánh bao, hành vi này căn bản không giống người thường, anh ta và ông nội đều không dám ăn.
Rốt cuộc là không dám vứt lương thực, cuối cùng cầm đi cho chú chó A Hoàng nhà hàng xóm ăn.
A Hoàng ăn từng miếng từng miếng rất vui.
Bác gái Lục kinh ngạc: “Còn nấu đồ ăn cho các cháu à? Dì nghe Chiêu Đệ nói, nhà các cháu không có phụ nữ, cái khác các dì không biết, nhưng nấu ăn lại rất giỏi, hôm nay mượn dùng nhà bếp của nhà cháu nấu cho ông cháu chút đồ ăn vậy.”
Có gì lên bàn ăn rồi nói.
Lý Dục Tài nghe xong, tóc cũng sắp dựng đứng lên, chẳng trách Lục Chiêu Đệ mặt dày như thế, hóa ra là di truyền.
Không thể để họ đặt chân vào nhà nữa, anh ta nghiêm mặt nói với họ: “Lục Chiêu Đệ, tôi không biết cô lại giở trò gì.”
Sắc mặt Lục Chiêu Đệ tái đi, không dám tin nhìn anh ta, kiếp trước hai người là phu thê ân ái, sao kiếp này ngay cả cửa cũng không cho cô ta vào.
Sau đó trong mắt mang theo nước mắt, thầm lên án anh ta vô tình vô nghĩa.
Lý Dục Tài cảm thấy cô ta bị điên, sao cứ biến anh ta thành kẻ bạc tình vậy.
Sắc mặt bác gái Lục cũng tái nhợt, hoàn toàn không giống như những gì Lục Chiêu Đệ đã nói.
Bà ta vốn tưởng hai người hai bên tình nguyện, sao trông giống như Lục Chiêu Đệ cố chấp dây dưa.
Trong lòng bà ta hoảng lên, phản ứng của Lý Dục Tài vốn không nằm trong kế hoạch.
“Tiểu Lý, sao cháu có thể nói như vậy, chúng ta cũng không có ý xấu gì, chỉ là muốn cảm ơn cháu vì đã cứu Chiêu Đệ.”
Lý Dục Tài nói: “Là cô ta tự tìm tới, cứ ở lì không đi, nửa đêm lại không tìm được cảnh sát, hết cách mới cho cô ta ở phòng khá tá túc một đêm.”
Anh ta ngay cả phần công lao này cũng không muốn nhận, chỉ cần Lục Chiêu Đệ đừng dính lấy anh ta là được.
Bác gái Lục nghe vậy, trong lòng nào còn có gì không hiểu.
Lý Dục Tài chẳng những không thích cô ta, còn vô cùng phản cảm. Họ ngồi xe lâu như vậy tới, một miếng nước cũng không uống được, tới đây lại bị người thành phố châm chích. Sắc mặt bác gái Lục cũng hơi mất khống chế.
Không thể nói chuyện được với Lý Dục Tài, nói bóng nói gió với Lục Chiêu Đệ: “Đi thôi, không nghe người ta nói còn ở lì đây làm gì? Giống như đây là bảo địa gì vậy, phi!”
Lý Dục Tài tức giận, nói: “Mời các người lập tức rời khỏi.”
Chính vào lúc này, đám anh em không mua được cổ vịt của Lý Dục Tài đều chạy tới, đều là đám trai trẻ độ hai mươi, có chút sung sức, không nhìn ra bên này đang nổi sóng ngầm, nói: “Náo nhiệt ghê ta.”
Sau đó vào nhà nói: “Cậu nói món vịt đó của Lục Hương làm kiểu gì vậy, ngon như thế, hôm nay lại không mua được.”
Lục Chiêu Đệ cực kỳ nhạy cảm với cái tên Lục Hương, từ sau khi tráo dâu, giống như cũng tráo luôn vận khí.
Mỗi lần cô ta thê thảm, bên Lục Hương lại ngày càng tốt đẹp, không ít người trong thôn nói ra nói vài.
Cô ta liền nghĩ sau khi kết hôn với Lý Dục Tài vào thành phố sẽ vả mặt Lục Hương, ai ngờ người chồng săn sóc kiếp trước thoắt cái lạnh lẽo vô tình.
Lục Chiêu Đệ có hơi điên cuồng, cũng mặc kệ xung quanh còn có người, trực tiếp nói: “Hay lắm, chẳng trách không cho tôi vào, có phải anh thay lòng đổi dạ thích Lục Hương rồi không? Nhân lúc còn sớm thôi hi vọng đi, Lục Hương đã kết hôn rồi.”
Nói xong khóc lóc chạy đi, trước đây Lục Chiêu Đệ từng mất tích, bác gái Lục thấy nghiêm trọng, vừa thấy cô ta muốn đi, vội vàng đuổi theo.
Trước khi đi còn không quên đòi lại hai chai rượu đã tặng.
Bỏ lại đám người nhà họ Lý đưa mắt nhìn nhau, đám anh em của Lý Dục Tài nói: “Đây là sao vậy?”
Lý Dục Tài nói: “Không biết, có thể cô ta bị điên.”
—
Lục Hương mua rất nhiều bộ vị vịt tươi, xoa tay muốn làm một vố lớn. Lúc đi đường, tâm trạng đều bay bổng, Phó Cầm Huy thấy cô vui vẻ như vậy cũng không nói gì khác.
Cưỡi xe chở người và hàng về nhà, trên đường, Lục Hương còn có thời gian ngắm phong cảnh bên đường.
Lúc sắp vào thôn, xe ba bánh bị Lục Chiêu Đệ cản lại.
Lục Chiêu Đệ nhìn thấy Lục Hương liền nổi giận.
Vốn dĩ Lục Hương cái gì cũng thua kém cô ta, bây giờ lại hơn cô ta, cô ta rất bức bối, lúc về nhà còn bị mẹ chửi một trận.
Nhìn thấy Lục Hương ở cùng Phó Cầm Huy trai tài gái sắc, trong lòng cô ta càng khó chấp nhận, đố kỵ khiến cô ta méo mó, xông tới nói với Phó Cầm Huy: “Anh biết cô ta đã làm gì không, cô ta lén lút dụ dỗ Lý Dục Tài!”
Lục Hương tức giận: “Hình như chị mắc trọng bệnh gì à, khi không bôi nhọ tôi?”
Cô căn bản đến nhìn cũng không thèm nhìn Lý Dục Tài, theo cô thấy, anh ta vĩnh viễn không bằng Phó Cầm Huy.
“Sao, nói trúng tâm tư của cô rồi, có gan làm không có gan nhận? Nếu không phải là cô câu dẫn anh ấy, sao bạn bè của anh ấy lại nhắc tới cô?” Lục Chiêu Đệ vô cùng phẫn nộ.
Sau đó cô ta còn hùng hồn nói: “Nếu đã kết hôn rồi thì nên giữ bổn phận, vì sao phải giành người của tôi?”
Lục Chiêu Đệ quá tức giận, ở trong lòng cô ta, bản thân mình chính là người xui xẻo nhất trên đời.
Người cô ta thích không ngó ngàng cô ta, thế mà lại có ấn tượng rất tốt với Lục Hương, dựa vào đâu? Rõ ràng cô ta mới là người trọng sinh đó!
Lượng tin tức trong lời nói của Lục Chiêu Đệ quá lớn, Lục Hương nói: “Hóa ra chị thích anh ta à?”
Lục Hương lập tức biết cô ta ngồi xe đi đâu rồi, nhàn nhạt nói: “Tôi với Phó Cầm Huy đã ở bên nhau rồi, tôi có người chồng tốt như anh ấy, sao phải giành đồ của chị, chị cũng đừng quá coi mình là nhất.”
Lục Chiêu Đệ còn chưa kết hôn, lại dám công khai bàn luận đàn ông, còn là ở trước mặt Phó Cầm Huy, Lục Hương cũng ngại giùm cô ta.
Lục Chiêu Đệ tốt xấu cũng là người trọng sinh, sao lại hành xử ngốc nghếch như vậy.