Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 38

Anh trai đó gặm rất ngon, chọc thèm người bên cạnh, ai cũng định mua thêm một chút ăn.

Đầu vịt cứ như vậy được bán hết, hai vị khách già cuối cùng thích trả giá, thấy còn lại ít chân vịt, hỏi lấy hết có thể được giá rẻ hơn không.

Lục Hương đồng ý, thoắt cái tất cả hàng đều được bán sạch. Lục Hương vui vẻ dọn sạp, đi tìm Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy bọn họ đều không mang theo cơm, hai người tới sạp mì bên này mua hai bát mì.

Lục Hương cũng đói lả người, tuy nói mì này không ngon bằng cô làm, nhưng sợi mì cũng được coi là dai.

Sau khi ăn xong, Lục Hương đợi Phó Cầm Huy tan làm. Nữ nhân viên cãi nhau với cô hôm đó đoán chừng không chịu nổi ngày ngày nhìn Lục Hương thành đôi thành cặp với Phó Cầm Huy, từ chức không làm nữa.

Trong lòng Lục Hương rất thoải mái, những nhân viên bán hàng còn lại đều có quan hệ rất tốt với cô.

Lục Hương với Phó Cầm Huy tới nơi anh làm việc, hôm nay cô bắt đầu kiểm tra tiền, bỏ đi tiền vốn, kiếm được những bốn mươi tệ, bỏ đi phần của ba chị dâu, cũng có thể còn hai mươi tám.

Mấy hôm nay Lục Hương đã góp được hơn năm mươi, dựa theo đà này, chưa tới một tháng đã có thể trả hết tiền mua xe ba bánh.

Phó Cầm Huy nhìn Lục Hương, cô mẫn cảm phát giác được, lập tức nhìn lại.

Phó Cầm Huy hỏi: “Cười ngốc cái gì vậy?”

Lục Hương đáp: “Đâu có.” Kiếm được tiền nên rất vui.

Phó Cầm Huy nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, trong lòng cũng nhẹ nhõm.

Hôm nay ông lão đưa hai lần hàng tới. Lục Hương đáng tin, tiền đều trả hết tại chỗ. Trên gương mặt sầu khổ của ông lão cũng mang theo vài phần nhẹ nhõm.

Không chỉ Lục Hương kiếm tiền, ông lão này một ngày có thể kiếm được ba tệ. trại vịt không ngờ những thứ đầu thừa đuôi thẹo này thật sự có người mua, kiếm chút tiền lẻ bỏ túi.

Sau khi Lục Hương bắt đầu bán đồ, tận mấy người được hưởng lợi.

Hôm nay, sau khi về, chia bốn tệ mỗi người cho ba chị dâu và Tiêu Thái Liên, họ đều vui quá độ, bây giờ hận không thể cung phụng Lục Hương.

Chuyện làm việc hoàn toàn không cần cô, cô chỉ giúp điều vị là được, ngay cả người canh lửa cũng được chị ba Phó bao nốt.

Lục Hương mới gả tới mấy ngày, tiếng nói của cô ở nhà họ Phó trở nên nặng ký hơn.

Lục Hương là người thích lười nhác, thấy có người làm giúp, vui vẻ đồng ý.

Tiêu Thái Liên gọi Phó Cầm Huy sang một bên, một góa phụ như bà có rất nhiều chuyện không tiện nói với con trai đã kết hôn, chỉ là khéo léo ám thị nói: “Mẹ xin được một ly rượu lộc pin từ chỗ cậu ba con, lả con bôi bổ cơ thể.”

Phó Cầm Huy xưa nay không dính tới một giọt rượu: “Mẹ, không thích uống rượu.”

Tiêu Thái Liên nhíu mày nói: “Thứ này ai quan tâm con thích uống hay không, con phải nắm bắt, nếu không khi nào mẹ mới bồng cháu được?”

Phó Cầm Huy lập tức hiểu ý của mẹ anh, hơi thiếu tự nhiên.

Anh nói: “Mẹ, không phải mẹ nói chăm cháu mệt sao? Hơn nữa các anh đều có con rồi, con không vội.”

Bà nói: “Mẹ thích chăm cháu, không hề mệt chút nào. Đợi sau khi mẹ xin rượu lộc pin về, con phải uống đó. Thứ đó tốt cho cơ thể.”

Mặt Phó Cầm Huy hơi nóng lên.

Tiêu Thái Liên thấy vậy bật cười: “Con trai tôi, đã kết hôn rồi sao còn thuần tình như vậy. Được được được, con quay về ở cùng vợ con đi.”

Hai vợ chồng vừa kết hôn, chung quy vẫn dính nhau một chút.

Vốn dĩ Phó Cầm Huy muốn về phòng, bị mẹ anh nói như vậy, không biết nên đi hay không nên đi.

Vào lúc này, thấy thím ở cách vách chạy ra xem náo nhiệt.

Tiêu Thái Liên cũng là người thích hóng náo nhiệt, vội vàng gọi hàng xóm lại hỏi: “Sao vậy?”

Hàng xóm miêu tả sinh động nói: “Quần trong của bà cụ Lục mất rồi. Bên trong toàn là tiền, khóc lóc ỉ ôi đòi báo cảnh sát kìa.”

Tiêu Thái Liên nghe vậy, mặt biến sắc, ban ngày ban mặt, sao còn gặp phải biến thái, ngay cả đồ của bà cụ cũng trộm.

Ngay cả quần trong của bà già cũng trộm, thực sự quá vô sỉ!

Các bà cụ trong thôn Đại Vũ đều cảm thấy tự nguy, bởi vì họ cũng thích khâu túi trên quần trong, trữ tiền trên người.

Ai ngờ trong thôn còn xuất hiện trộm trộm quần trong.

Trưởng thôn gọi tất cả mọi người tới bãi đập thóc, nghe thấy tin tức này sắp tức đến bật cười: “Rốt cuộc là ai lấy, mau chóng trả về cho người ta, tên nào tên nấy đều đê tiện, chuyện gì cũng làm. Lời khó nghe tôi nói trước, nếu ai làm chuyện vô đạo đức này mà bị tôi phát hiện, tôi phải cho người cả thôn xem xem cái bản mặt đó của cô cậu!”

Cảnh cáo xong mọi người mới rời đi.

Có người hỏi bà nội Lục: “Bà nghĩ lại xem liệu có nhớ sai không?”

Bà nội Lục khóc tới sắp sưng mắt, hai trăm tệ tích góp nhiều năm qua đều ở trong đó, bây giờ mất hết, thực sự khiến người ta không thể chấp nhận được!

“Không đâu, ngày nào tôi cũng kiểm tra.” Bà nội Lục nói.

Đó là vật phẩm quý trọng, mỗi ngày ít nhất xem một lần.

Bác gái Lục ở bên cạnh cũng khóc theo: “Giết ngàn dao, không biết ai vô đạo đức như vậy, không được chết yên thân.”

Bà ta phải chửi chết tên trộm, miễn cho bà già này lại nghi ngờ bà ta.

Lục Chiêu Đệ hơi thiếu tự nhiên.

Các thím xung quanh hỏi: “Vậy hôm nay cháu vẫn luôn ở nhà sao?”

Lục Chiêu Đệ nói: “Cháu ra ngoài bán rau cuộn mới về.”

Cô ta trích bỏ mình ra trước.

Lục Hương ra ngoài bán hàng cũng được coi là người đầu tiên ăn cua. Lục Chiêu Đệ cũng đi, có người muốn hỏi thứ này có thể bán được không, nhưng ngại ở trước mặt bà cụ Lục, dù sao thì người ta mất tiền, đang khóc trời kêu đất.

Bác gái Lục và bác trai đều ra đồng làm việc, một mình bà cụ Lục bận rộn ở sân trước không ra ngoài. Bà ta thực sự rất tức giận: “Trừ phi tiền mọc chân tự chạy đi, nếu không sao lại nói mất là mất.” Chuyện này thực sự quá quỷ dị.

Mọi người ở bên cạnh cười ha hả, không mắng chửi theo bà cụ Lục, nếu bà ta đã ở nhà cả ngày, vậy đồ giấu trong nhà không thể nào bị người ngoài lấy đi được!

Ánh mắt mọi người nhìn bác gái Lục và bác trai Lục đều có chút quái dị.

Ngược lại không có mấy ai nghi ngờ Lục Chiêu Đệ.

Lục Chiêu Đệ cuộn tiền trong tay áo, căn bản sẽ không có ai phát hiện, an ủi vài câu. Ngẩng đầu muốn đi tìm Lục Hương và Phó Cầm huy, lại phát hiện đã sớm không thấy người.

Trong sân nhà họ Phó, nghe chị ba Phó nói: “Không nhìn ra nha, bà cục Lục còn rất có tiền, hời không cho tên trộm rồi.”

“Chứ gì nữa, hơn hai trăm tệ, thật sự không nhìn ra.”

Mấy người vừa nói vừa làm việc.

Hôm nay số lượng hàng còn nhiều hơn hôm qua.

Chị ba Phó lấy lòng nói với Lục Hương: “Cũng không biết chú tư nhà chúng ta có vận khí tốt gì, cưới được em gái Lục Hương làm vợ, xinh đẹp, còn giỏi nấu nướng.”

Lục Hương nói: “Chị ba khen đến nỗi em cũng ngại.”

Chị hai Phó nhìn vợ chú ba ra sức khen Lục Hương, chị ấy cũng không chịu yếu thế, nói: “Chứ gì nữa, Hương Hương nhà chúng ta giỏi giang hơn Lục Chiêu Đệ kia nhiều!”

Nói tới Lục Chiêu Đệ, trong lòng chị ấy còn có chút buồn bực: “Trước đây tuy trông không đẹp, nhưng cũng được coi là một cô gái tinh thần, không biết bây giờ làm sao, trông nó cứ cảm thấy trong mắt giống như đang tính kế vậy.”

Bây giờ nhìn ánh mắt Lục Chiêu Đệ cứ đảo đảo, đột nhiên không thích nữa. Tuổi còn nhỏ, sao lại biến thành như thế này.

Dạo này họ dựa vào Lục Hương kiếm được chút tiền, rất năng nổ nịnh nọt cô.

Lục Hương không nói nhiều, xa xa nhìn thấy chị dâu Hồng tới, chị ấy nói: “Hương Hương, em mau về nhà một chuyến, chị cả em xảy ra chuyện rồi!”

Lục Hương nghe vậy, lập tức đi ra ngoài.

Chị ba Phó lanh lẹ, vội vàng đẩy Phó Cầm Huy một cái: “Chú tư, chú cũng đi theo xem thử, người nhà mình phải hướng về người nhà mình, không thể chịu thiệt.”

Phó Cầm Huy lập tức đi theo.

Chị ba Phó rướn cổ nhìn, chị ta thích hóng náo nhiệt nhất, nhưng trong tay còn có không ít việc, cũng chỉ đành nói với chị dâu Hồng: “Tiểu Hồng à, trong nhà vợ chú tư làm sao vậy?”

Nhớ chị cả của cô gả sang thôn khác.

Chị dâu Hồng nói: “Đừng nhắc nữa, chị cả em ấy Lục Bình bị đánh tới mức trên người không có chỗ nào lành lặn.”

Tuy nói nơi này dân phong cường hãn, không có lưỡi nào không đụng răng, nhưng bị đánh thành như vậy vẫn khá hiếm thấy.

Mấy chị dâu nghe xong, cùng mắng anh rể của Lục Hương không phải người.

Bình Luận (0)
Comment