Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 47

Đại khái là hòn đó trong lòng đã được buông xuống, Lục Hương có hơi uể oải, nhẹ nhàng gối đầu lên vai Phó Cầm Huy, dựa vào, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Trên đường trở về, để Lục Hương ngủ thoải mái hơn, Phó Cầm Huy không dám nhúc nhích.

Sắp tới thôn, Phó Cầm Huy đánh thức Lục Hương dậy. Ai biết cô ngủ rất thoải mái, chỉ cảm thấy anh đang quấy nhiễu giấc ngủ của mình, Lục Hương chẳng những không dậy, còn thuận thế ôm eo của Phó Cầm Huy.

Vèo một cái, Phó Cầm Hủy đỏ bừng mặt.

Trên xe không chỉ có hai người họ, còn có Dũng Tử và Đại Lai! Lần này hay rồi, đàn ông trong thôn vốn thích đùa giỡn, lúc này đang nháy mắt nháy mũi với Phó Cầm Huy.

Hai vợ chồng mới cưới thật dính người.

Tuy Phó Cầm Huy cũng không nỡ đánh thức cô, nhưng sắp tới rồi, anh vẫn tiếp tục không ngừng gọi cô: “Dậy nào.”

Lúc này Lục Hương mới mơ màng thức dậy, nhìn Phó Cầm Huy, ngay lúc này, máy kéo dừng lại.

Trưởng thôn Vương xuống xe, nói to: “Cảm ơn, có máy kéo thật tốt.” Ông ta cũng muốn mua một cái, tới lúc đó trong thôn vận chuyển lúa thóc gì đó đều không cần nhờ người khác nữa, có chút chuyện gì cũng tiện.

Sau khi xe dừng hẳn, những người khác đều xuống xe.

Phó Cầm Huy cao, chân dài, rất nhanh bước xuống, vươn tay đỡ Lục Hương.

Lục Hương cũng ngủ tới mơ hồ, thật sự nhảy về phía anh, được Phó Cầm Huy ở bên dưới ôm trọn vào lòng.

Bị mùi hoóc môn quen thuộc đột ngột phả tới, Lục Hương mới tỉnh táo lại, lập tức tránh khỏi lòng anh.

Rạng đỏ ở tai của Phó Cầm Huy mới lui xuống, lại chạy lên mặt của Lục Hương.

Lần này đã hoàn toàn tỉnh táo.

Họ vừa quay về đã có không ít người đang ở bãi phơi lúa đợi họ.

Hôm nay trưởng thôn dẫn đi hai mươi người, thanh thế to lớn, người không được gọi đi trong thôn còn suy đoán không biết ông ta muốn làm gì!

Rất nhanh tốp người đầu tiên quay về, họ mới biết, thế mà lại đi chống lưng cho một cô gái đã gả ra ngoài.

Lúc này thấy họ về thôn, ai cũng xúm lại, nói: “Như thế nào?”

“Lục Hương, cha mẹ cô đâu?”

“Kể cho tôi nghe với.”

Thực ra trước khi Lục Hương về, họ đã nghe tận mấy lần, nhưng lần này là trưởng thôn dẫn họ đi tìm người, quá đề khí rồi. Câu chuyện này nghe mấy lần đều giống như không nghe đủ.

Chuyện của nhà Lục Hương trước đây, mẹ Lục cảm thấy chuyện xấu không nên rêu rao bên ngoài, gặp phải chuyện, cố hết sức che giấu.

Rõ ràng đã chịu ức hiếp rất nhiều, ngược lại lại thuận theo tâm tư của cực phẩm! Khi cực phẩm đổi trắng thay đen, căn bản không có ai tới giúp nhà họ.

Nhưng Lục Hương không phải người có tính cách như vậy, sẽ không giúp người ta che đậy. Lục Bình bị chồng đánh cho sảy thai, lại ngược đãi con gái ruột, bây giờ còn muốn ép người vào chỗ chết, bụng dạ xấu xa.

Lục Hương nói lại một lần. Năng lực biểu đạt của cô tốt hơn người khác một chút, nói rất sống động. Khi nói tới người của Tiết Gia Thôn muốn đánh người, nam nữ già trẻ trong thôn đều tức giận: “Thôn bọn họ nuôi người như gia súc, còn không biết ngại đánh người.”

“Lần sau ra ngoài tính thêm cả tôi, tôi xem ai dám ương bướng với chúng ta, bẻ hết răng của họ xuống.”

“Đúng vậy, sau này nói với bà mai, sau này đừng giới thiệu người của thôn đó cho chúng ta nữa.” Người trong thôn rất có ý thức đoàn kết.

“Người già không ra sao, người trẻ thì gây họa, đây không phải con trai tôi, nếu là con trai tôi, phải đánh gãy chân của nó mới được.”

Mọi người nói chuyện rôm rả, may mà họ kiên trì, đưa tên khốn đó tới đồn công an, nếu không sẽ tức chết mất.

Chị dâu Hồng nói: “Bà già kia cũng bị bắt đi rồi? Thật hả giận.”

Chị ấy nhìn thấy dáng vẻ thê thảm khi Lục Bình được đưa về, sao bà ta có thể nói ra câu như đáng đời này, chị ấy không có chút đồng tình nào.

Lục Hương gật đầu.

Mấy thím lớn tuổi đồng cảm nói: “Theo thím, kết hôn vẫn phải xem phẩm tính của đối phương như thế nào. Nói câu khó nghe, bà nội cháu thật sự không phải dạng tốt lành gì!”

“Chứ gì nữa, lúc Lục Bình chưa xuất giá, giày vớ và quần áo bà ta mặc trên ngươi đều là Lục Bình may cho, cho dù nhắm mắt chọn một người cũng tốt hơn Tiết Thắng Lợi đó!”

Mọi người lần lượt chỉ trích bà nội Lục.

Chẳng trách mất tiền đợt trước, có thể mất hơn hai trăm, hóa ra đều là tiền bán cháu gái.

Thế hệ cũ trọng nam khinh nữ trong thôn cũng có, nhưng không coi cháu gái là người, chỉ lo nhận sính lễ như bà nội Lục cũng chỉ là số ít.

Người trong thôn đều phẫn nộ, thậm chí phụ nữ tiến bộ trong thôn còn tới nhà tìm bà nội Lục, nói bà ta đã làm lỡ cuộc đời của Lục Bình, thậm chí còn có người bảo bà ta đi xin lỗi Lục Bình.

Bà nội Lục bình thường mang dáng vẻ trưởng bối, dĩ nhiên không chịu.

Xảy ra chuyện này, cửa nhà tổ nhà họ Lục đều đóng chặt.

Không dám ra ngoài, sợ bị người ta phun nước bọt.

Người nhà họ Phó nghe thấy Lục Hương bọn họ đưa hai kẻ cặn bã kia vào đồn, lần lượt hả hê.

Tối đó Tiêu Thái Liên còn lấy hai cái trứng gà đổ chả, coi như là thêm món cho mọi người.

Ngày hôm sau, Lục Hương và Phó Cầm Huy đi bán hàng, sắp tới cung tiêu xã, còn chưa tới khu chợ nhỏ đã thấy chủ nhiệm cung tiêu xã ở kia dòm ngó, thấy họ liền nói: “Này, Tiểu Phó, cậu và vợ cậu đứng đó một chút, tôi có chuyện.”

Lục Hương và Phó Cầm Huy vội vàng dừng xe.

Chủ nhiệm hơi ngại nói: “Món hàng này của các người rất ngon, có thể bán sỉ cho tôi chút không, chúng ta bày bán ở cung tiêu xã.”

Tuy cung tiêu xã là doanh nghiệp quốc doanh, nhưng bên trên khuyến khích, cũng có thể bán đồ cá thể hóa trong phạm vi quyền hạn, đây gọi là trăm hoa đua nở.

Giống như thôn Hồng Sơn bên cung tiêu xã có một ông lão biết làm bánh, những chiếc bánh sữa làm ra nổi tiếng gần xa.

Còn có giấm băng ở thôn Hà Tây, đã thành đặc sản bản địa rồi, mỗi lần đi qua đó đều phải mua về hai chai. Đắt thì đắt thật, nhưng ngon cũng ngon thật. Dùng giấm đó chấm há cảo có thể ngon hơn không ít.

Cung tiêu xã rất gần khu chợ nhỏ mà Lục Hương bán, mỗi lần đều có khách mới không mua được vịt kho, tới cung tiêu xã hỏi thăm, chủ nhiệm đã gặp phải mấy lần. Điều này khiến ông ấy chộn rộn tâm tư, lại quan sát mấy ngày, ngứa ngáy trong lòng.

Cung tiêu xã của họ cũng có khu thực phẩm chín, đều là lạp xưởng, giò kho tương gì đó do quán cơm quốc doanh làm, nhưng thứ này đắt, giá cao, người mua không nhiều.

Món vịt thì khác, giá cả không đắt, người nào cũng ăn được.

Hơn nữa bên cung tiêu xã có lưu lượng người lớn, người ra vào đều có thể mua một ít.

Chủ nhiệm cung tiêu xã càng nghĩ càng không ngồi yên được nữa, muốn lập tức bàn bạc với Lục Hương.

Nhưng trong lòng cũng bồn chồn, Lục Hương đều bán được rất nhiều khách cũ. Một xe hàng đầy ắp, bán hơn một tiếng là có thể dọn sạp. Việc kinh doanh này kiếm được tiền như vậy, có thể nỡ nhường ra không?

Chủ nhiệm vẫn muốn thử xem, hôm nay dậy rất sớm, nghênh gió đợi họ.

Lục Hương nói: “Được chứ, nhưng hàng vịt kho phải bán hết trong ngày, không bán hết sẽ biến chất.” Những thứ này vốn dĩ đều là Lục Hương một mình gánh bác nguy hiểm, nếu bán sỉ cho họ, nguy hiểm sẽ chuyển sang người khác.

Chủ nhiệm vội vàng nói: “Cái này không thành vấn đề.” Sau đó nhìn Lục Hương, nói: “Nhưng giá bán sỉ, vẫn có chút khác biệt với bán lẻ, bên tôi hi vọng có thể rẻ nhất có thể.”

Như vậy họ mới có lợi nhuận.

Phó Cầm Huy ở bên cạnh không nói gì. Một bên là đơn vị, một bên là việc kinh doanh trong nhà, giúp ai cũng không được.

Lục Hương nói: “Đồ của tôi có rất nhiều khách cũ, sau khi chú lấy hàng, về cơ bản không lo không bán hết. Hoàn cảnh của chúng tôi chú cũng biết, tiền mua xe ba bánh đều là tiền mượn, nếu là người khác bảo tôi giao mối kiếm tiền cho người khác, tôi tuyệt đối không chịu.”

“Đương nhiên rồi, nếu chú đã mở miệng, tôi chắc chắn sẽ nể mặt. Thế này, chúng ta thu phí theo số lượng, tôi cũng không bỏ lẻ hai xu ba xu cho chú, một giá, mỗi cái rẻ năm xu, và thêm mỗi thứ mười cái, coi như tặng kèm.”

Như vậy, cổ vịt ba hào liền biến thành hai hào năm, cánh vịt hai hào liền biến thành một hào năm.

Đừng xem thường năm hào này, nếu số lượng lớn thì vẫn rất khả quan.

Chủ nhiệm nghe xong, trong lòng rất vui: “Được, chuyện này quyết như vậy.” Sau đó cười nói với Lục Hương: “Cô gái, người lưu loát giống như cô không nhiều, Tiểu Phó có phúc nha!”

Bình Luận (0)
Comment