Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 49

Lục Hương mím môi. Chị hai Lục đắp chăn lại cho chị cả, nói: “Để một mình mẹ ở với chị cả một lúc đi, người đông, ngược lại chị cả dễ thượng hỏa. Chúng ta cũng ra ngoài thông khí chút.”

Nơi như bệnh viện này luôn có mùi thuốc khử trùng, ở đây đều không thoải mái.

Người cũng hỗn tạp, nơi họ ở còn là phòng bệnh cấp cứu, người có thể được đưa tới cấp cứu đều là bệnh nặng, không cấp cứu được thì chết. Gia quyến khóc nức nở một vùng, luôn có thể nghe thấy các loại tiếng khóc tê tâm liệt phế.

Ở đây chăm bệnh cũng có áp lực rất lớn.

Lục Hương cùng chị hai ra ngoài, ra khỏi cửa bệnh viện, ở bên ngoài có thể có thể hít bầu không khí bình thường.

Cô nói với chị hai: “Chị về trước đi, đã ra ngoài mấy ngày rồi, anh rể và cháu trai cháu gái chắc chắn nhớ chị rồi.”

Chị hai Lục nói: “Cha của chúng sẽ chăm chúng, hơn nữa con lớn rồi cũng có thể tự chăm sóc. Họ gọi điện thoại bảo chị không cần lo lắng chuyện trong nhà!”

Bên ngoài gió thổi nhẹ vi vu, chị hai Lục thở dài một hơi: “Hơn nữa chị cả như thế này, chị cũng không đi được. Cũng không phải em không biết mẹ chúng ta, nhìn thấy chị cả liền khóc, một ngày khóc mấy bận, trong lòng chị cả cũng rất bức bối.”

Lục Hương nói: “Vậy hôm nay em bảo mẹ đi, bớt thêm loạn. Để cha với chị ở lại đây.”

Chị hai Lục nói: “Để cha về luôn đi, bây giờ chị cả có thể uống nước ăn cơm, bác sĩ cũng nói chuyển biến tốt, không cần nhiều người như thế. Đợi khỏe hơn chút nữa thì có thể kê thuốc về thôn tìm người chích.”

Lục Hương nói: “Tốt quá rồi.”

Chị hai Lục nói: “Cũng nhờ có em.” Bây giờ chị ấy vẫn rất cảm khái, cô gái nấp sau lưng cha mẹ năm đó đã có thể một mình gánh vác một vùng trời rồi.

Hai chị em đang nói chuyện, nhìn thấy cảnh sát xử lý vụ án ngày đó tới, Lục Hương gọi anh ấy lại: “Cảnh sát Vương.”

Cảnh sát đó thấy Lục Hương lập tức nói: “Đang muốn tìm cô, người trong Tiết Gia Thôn tới, nói muốn bảo lãnh hai người kia. Đồn của chúng tôi đang nói chuyện với họ.”

Đồn công an chỉ có quyền quản chế, không có quyền xử án. Cộng thêm họ có chứng minh do thôn cấp, thái độ đối phương cũng rất cương.

Chuyện này giải quyết thế nào còn chưa chắc!

Cảnh sát thông qua án kiện, biết Lục Bình bị đánh chỉ còn một hơi tàn, cộng thêm bà già kia lải nhải quấy rối đồn công an, loại người này vô pháp vô thiên, quá ngang ngược!

Về công về tư đều không muốn loại người xấu xa này được bảo lãnh. Trong mấy lần đối chiến, Lục Hương để lại ấn tượng quá sâu cho anh ấy, cho nên lần này ra ngoài tìm Lục Hương nói rõ sự tình.

Lục Hương nghe xong, trong lòng lập tức khó chịu, người như Tiết Thắng Lợi, không có bản lĩnh gì, lòng báo thù còn nặng, lần này gây thù, nếu anh ta chạy, cuộc sống sau này của chị cả cũng không tốt nổi.

Cô nói: “Tôi đi tố anh ta!” Mấy hôm trước mọi người đều dồn tâm tư lên người chị cả Lục, thực sự không có thời gian. Bọn chúng dày vò người khác nửa sống nửa chết, chúng còn muốn thoát, đúng là nằm mơ.

Lục Hương lập tức đi tìm Lý Dục Tài!

Từ lần trước Lục Hương hỏi thăm anh ta, Lý Dục Tài đã chuẩn bị xong luật sư. Anh ta là phóng viên cũng đi theo.

Lục Hương điền hai tờ đơn, nộp lên. Đối với phần tử hiềm nghi phạm tội nghiêm trọng này, thực hành chấp hành cưỡng chế. Văn kiện thủ tục bên này vừa đầy đủ, lập tức cử người tới đồn công an, người của Tiết Gia Thôn còn lấy lý tranh luận.

Tiết Thắng Lợi và bà già kia nghe nói thôn cử người tới, lập tức hưng phấn, đang đợi ra ngoài. Còn mắng người nhà họ Lục mấy lần, nói sẽ báo thù họ. Mấy ngày bị giam này, người đều không giống người nữa rồi.

Nhìn thấy cục trưởng Tôn sắp không gánh nổi nữa, Tiết Thắng Lợi nghĩ chuyện được thả ra đã chắc như đinh đóng cột! Hô hấp cũng nhẹ nhõm hơn.

Ai biết, một cảnh sát mang một xấp giấy, nói: “Nhà họ Lục tố cáo Tiết Thắng Lợi tội ngược đãi và giết người không thành. Xin cưỡng chế chấp hành!”

Chuyện mà Tiết Thắng Lợi mong chờ thoắt cái vỡ tan, anh ta lập tức dại ra.

Người của Tiết Gia Thôn còn đang đợi trưởng thôn dẫn Tiết Thắng Lợi và bà già kia về.

Lần này trưởng thôn tìm chú út của anh ta, là người có tiền đồ nhất Tiết Gia Thôn. Sinh viên đại học công nông binh năm đó, sau khi tốt nghiệp đi làm ở cục văn hóa, ăn cơm nhà nước chính quy.

Sau khi chú út Tiết phát đạt, đón mẹ và em trai vào huyện làm công nhân, mạnh hơn người làm nông như bọn họ nhiều.

Hôm đó trưởng thôn Tiết biết nhà họ Lục bắt Tiết Thắng Lợi đi, còn bắt bà Lưu khóc la om sòm, mới biết nhà họ Lục đã nổi giận.

Tiết Gia Thôn nhìn nhà mẹ của Lục Bình bằng cặp mắt khác, chị ấy từng bị đánh nhiều lần, chưa từng tìm nhà mẹ giúp đỡ, lâu dần, Tiết Thắng Lợi không hề sợ hãi, đánh càng thuận tay, ai ngờ lần này nhà họ Lục chơi thật.

Nhà họ Lục dùng đến cả xe máy kéo, trưởng thôn, còn có người cao tuổi trong thôn, thậm chí còn dẫn hơn ba người chàng trai lực lưỡng, thoắt cái chấn nhiếp tất cả mọi người.

May mà bọn họ bắt người tới đồn công an, nếu xử riêng, với thân thể bị tửu sắc bào mòn đó của Tiết Thắng Lợi, chịu nổi hay không còn chưa biết!

Sau khi người bị bắt đi, trưởng thôn của Tiết Gia Thôn mau chóng liên lạc với người quen khắp nơi, đưa người ra trước mới là chính xác. Vốn dĩ không muốn để chú út ra mặt, nghĩ gang tốt dùng trên lưỡi dao, nhân tình lớn như vậy có chút không đáng.

Nhưng nhịn hai ngày, những người khác không kiềm chế được, ngày ngày túm lại nói chuyện của Tiết Thắng Lợi, ông ta thật sự không nhịn nổi, vẫn nói với chú út.

Chú út nói chuyện này để ông ta lo liệu.

Người của Tiết Gia Thôn nghe vậy rất yên tâm, ở nhà đợi tin tốt.

Rất nhanh chú út Tiết quay về, mọi người còn trông ngó, kết quả lại phát hiện chỉ có một mình ông ta về.

Trưởng thôn hỏi: “Tiết Thắng Lợi và bà Lưu đâu?”

Chú út Tiết nói: “Không về được, nhà họ Lục người ta kiện rồi.”

Người nông thôn đều chân chất, biết đạo lý dân không đấu với quan, lúc chú út Tiết nói hai vợ chồng thi thoảng cũng có xung đột, quay về nhất định sẽ giáo dục hẳn hoi! Biến cái tội giết người không thành này định nghĩa thành hai vợ chồng cãi nhau.

Chỉ muốn làm qua loa, đưa người trong đồn công an ra là được.

Ai ngờ nhà họ Lục dầu muối không vào, trực tiếp khởi tố. Còn xin cưỡng chế chấp hành, căn bản không cứu ra được.

Chú út Tiết ở đồn công an nhìn Tiết Thắng Lợi một cái, mấy ngày không tắm rửa, trên người nặc một mùi chua thối. Tóc ra dầu bết lại, dính lên da đầu, giống như ăn mày.

Bà Lưu càng thảm, da mắt trĩu xuống, nhìn thấy ông ta bắt đầu oán giận, sau đó bắt đầu khóc la khiến ông ta đau đầu.

Trưởng thôn nói: “Nào có lý này, lần này Thắng Lợi sai, cũng đã xin lỗi họ rồi, họ còn phải nắm mãi không buông như vậy.”

Việc che chở bất chấp này là do đời đời trong thôn truyền lại.

Họ mặc kệ Lục Bình bị đánh chỉ còn lại một hơi tàn, chỉ cần dám bắt Tiết Thắng Lợi, vậy chính là không nể mặt thôn của họ: “Kiện thì kiện, có gì ghê gớm chứ.”

Người bên dưới cũng lần lượt phụ họa nói: “Đúng, cô ta còn không sinh con trai cho Thắng Lợi kìa, còn dám ngang ngược như thế.”

“Đúng vậy, đánh hai cái bạt tai thì sao chứ, chỉ có con gái nhà họ Lục quý giá?”

Người nói những lời này đều là hóng náo nhiệt không sợ lớn chuyện.

Nhưng một số phụ nữ bình thường hóng hớt khắp nơi, nhiệt tình luyên thuyên nhất, lần này gặp phải chuyện của bà Lưu, miệng chặt giống như vỏ sò, hiếm khi không nói gì về nhà họ Lục.

Họ không muốn vào tù.

Cứ như vậy, người phụ họa trở nên rất ít.

Trưởng thôn nói: “Vậy thím Lưu thì sao, nhà họ Lục cũng kiện bà ta?” Các thôn dân thuật lại lời bà ta, không phải chỉ là nói hai câu tán gẫu sao, thế này cũng bắt người, bọn họ là chuyện bé xé to rồi.

Chú út Tiết nói: “Bà ta phá hoại tài sản công cộng.” Nhắc tới liền nổi giận: “Vốn dĩ bà ta không có việc gì, dạo này người trong đồn công an đều được cử ra ngoài chi viện học tập, chỉ cần không phải làm nhiều việc ác, đều sẽ nhận phê bình giáo dục rồi thả về!”

Bình Luận (0)
Comment