Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 51

Vừa dứt câu, không đợi hai người này phản ứng lại, người xung quanh đã cười phá lên.

“Hai câu này thật hả giận.”

“Thật không ra làm sao, chính là vừa ngu vừa xấu. Dũng Tử nhà tôi không phải thân thích hay bạn bè cũng tới giúp, bọn họ còn là bà ruột và bác gái, xem xem họ nói gì kìa.”

“Không nhìn ra, cái miệng nhỏ này của Lục Hương ngày càng lợi hại. Phụ nữ vẫn nên lợi hại một chút mới được, không bị bắt nạt.”

Bác gái Lục và bà nội Lục giận tới tái mặt.

Lục Hương căn bản không quan tâm tới họ, đây không phải là tự chuốc lấy sao, mấy hôm nay trong lòng Lục Hương không vui, họ còn chủ động tìm tới gây sự, cho họ sặc một trận đã coi như nhẹ rồi.

Thím Lưu ở bên ngoài nói: “Lúc nào mở phiên tòa, chúng ta có thể đi không?”

Đều muốn đi xem thử.

Lục Hương nói: “Không thể đi, mười ngay sau sẽ mở phiên.”

Chuyện này đã thành chuyện lớn của thôn Đại Vũ, không biết chuyện nhà như thế này sẽ phán như thế nào.

Thời gian mười ngày trôi qua rất nhanh.

Lý Dục Tài vì ân tình Lục Hương cứu ông nội anh ta khi trước, lần này đã mời luật sư nổi tiếng nhất trong thành phố, theo suốt cả quá trình. Tới khi mở phiên tòa chân chính, chỉ có cha mẹ Lục có thể tham gia, trưởng thôn Vương là đại biểu, còn có trưởng thôn Tiết Gia Thôn và chú sáu Tiết. Ngay cả Lục Hương cũng chỉ có thể đợi ở bên ngoài.

Cơ thể Lục Bình đã đỡ hơn chút, cũng phải ra tòa, thậm chí ngay cả con gái cũng phải vào.

Chị hai Lục lo lắng luôn đi qua đi lại: “Như thế nào?”

Trước đây Lục Hương đã chuẩn bị xong tất cả tài liệu, cái khác chỉ có thể cố hết sức mà nghe mệnh trời. Trước khi mở phiên tòa, luật sư nói có một nửa phần thắng, đối phương cũng mời luật sư, nhưng luật sư do Lý Dục Tài mới chuyên nghiệp hơn.

Còn lại chỉ đành đợi.

Qua một lúc lâu, họ loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét to lớn của Tiết Thắng Lợi ở bên trong, tuy cách cánh cửa không nghe rõ rốt cuộc là nói gì, nhưng vẫn có thể nghe được bên trong cãi vã vô cùng kịch liệt.

Lục Hương nhìn chị hai Lục: “Có hi vọng.”

Tiết Thắng Lợi có thể kích động như vậy, nhất định là bất lợi với anh ta, lại muốn quấy rối la làng để ngăn cản cục diện.

Qua một lúc lâu, nghỉ giữa phiên mười lăm phút. Nhân lúc này, Lục Hương với chị hai Lục vội vàng đi vào, cháu gái ôm chặt mẹ, khóc rất đáng thương.

Tiết Thắng Lợi bị hai cảnh sát khống chế, mặt đỏ cổ trướng. Chú sáu Tiết cũng đi tới, Lục Hương lập tức giang tay ra bảo vệ chị cả Lục ở phía sau, cảnh giác nhìn trưởng bối nhà họ Tiết cư xử tùy hứng này.

Chú sáu Tiết nói: “Phải tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, rốt cuộc cũng là vợ chồng, cô không thể cho Tiết Thắng Lợi một con đường sống sao?” Xuyên qua Lục Hương nói với Lục Bình.

Lục Hương nói: “Ông cũng đã một đống tuổi rồi, nói chuyện thật thú vị, Tiết Thắng Lợi bị bệnh, bắt chị tôi uống thuốc làm gì?”

Lời vừa dứt, thẩm phán trưởng, hai luật sư đều nhìn sang.

Miệng của cô gái này thật lợi hại!

Quả nhiên khiến chú sáu Tiết á khẩu.

Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua, người tới đuổi người không liên quan ra khỏi, trước khi đi, Lục Hương nói với Lục Bình: “Đừng sợ, em với chị hai đều đứng ở bên chị!”

Một câu nói khiến Lục Bình bật khóc, trịnh trọng gật đầu.

Sau đó Lục Hương với chị hai Lục bị đuổi ra ngoài, đợi phán quyết cuối cùng. Vừa nãy sau khi nhìn họ, tâm thái đã thả lỏng không ít, tà không đàn áp được chính.

Tiết Thắng Lợi là một kẻ nhát gan, ở trong thôn chơi bời lêu lổng. Ba mươi tuổi cũng không tìm được vợ, bỏ số tiền lớn mời bà mai gạt lừa từ bên ngoài về một người, nhưng anh ta còn không trân quý, hở tí là đánh mắng.

Lần này đánh mạnh tay, anh ta cũng không biết hối cải. Còn muốn đưa người đi, chết rồi thì đừng chết trong nhà anh ta.

Cho tới khi người nhà họ Lục tới, anh ta cũng không thật lòng hối cải, nhìn thấy Lục Bình xuất hiện ở phiên tòa, Tiết Thắng Lợi còn to tiếng sỉ vả, muốn dọa chị ấy rút kiện.

Anh ta có chút tâm lý gia trưởng.

Bây giờ bị phán hai mươi năm, ngốc cả người, cuộc đời mới có bao nhiêu năm, hai mươi năm ra tù đã là ông già rồi.

Sợ hãi và khủng hoảng lập tức cắn nuốt lấy anh ta.

Sau khi phán quyết, anh ta gào khóc thật to tại tòa, chuyện liên quan tới cuộc đời của mình, cuối cùng cũng biết đau đớn và hối hận rồi.

Tòa án mở rộng cửa, người của Tiết Gia Thôn đều lao về phía Lục Bình, lợi dụng đạo đức công kích chị ấy.

Trưởng thôn Tiết nói với Lục Bình: “Lúc đầu không nên cưới cô, không ngờ nội tâm của cô ác độc như vậy.”

“Nó có ngàn ngày không tốt, nhưng cũng có một ngày tốt chứ. Sao cô có thể đưa cha của đứa nhỏ vào tù.”

Lục Hương vội vàng xông vào bên cạnh bảo vệ chị cả Lục, nói: “Ông đừng nói lời này với chúng tôi, là anh ta đánh người trước. Trước đây đánh nhiều lần như thế, các người từng khuyên Tiết Thắng Lợi chưa? Bây giờ xảy ra chuyện, bắt đầu gào la, muộn rồi.”

Chị hai Lục nói: “Cút xa chút, nhìn thấy các người liền buồn nôn, còn làm trưởng thôn, ngay cả thị phi cũng bất phân. Còn có ông, đã một đống tuổi rồi, nếu con gái mình bị dày vò như vậy, ông có thể nói ra lời như vậy không. Đừng ở trước mặt tôi giả làm sói đuôi to gì nữa được không?”

Chị hai Lục ở bên chị cả Lục lâu nhất, mấy lần bác sĩ đưa ra kết quả chẩn đoán, chị ấy đều khóc.

Nhà họ Tiết còn dám kêu oan kêu uất, đúng là chứng thực câu nói đó, người vô liêm sỉ, vô địch thiên hạ.

Chị hai nói: “Các người có già có trẻ, bình thường ức hiếp chị tôi như vậy sao. Hôm nay còn dám tiến lên một bước, xem tôi có tha cho ông không.”

Trưởng thôn Tiết Gia Thôn, chú út Tiết, bao gồm chú sáu Tiết đều coi nhà họ Lục là kẻ thù, sau khi thua kiện, còn muốn lao lên, thật sự quá ức hiếp người.

Chị hai Lục mắng họ tơi bời hoa lá.

“Cô có tốt chất này?” Trưởng thôn Tiết ở trong thôn cũng là người danh giá, lần đầu tiên bị người ta chỉ mũi chửi.

Tức đến mức run giọng.

Lục Hương thắng kiện, không chỉ là phán quyết, dựa theo tội giết người cộng thêm coi thường tòa án, công khai nhục mạ nguyên cáo của Tiết Thắng Lợi, định cách xử phạt, phạt anh ta ngồi tù hai mươi năm, cũng phán quyết hai người ly hôn, con gái đi theo mẹ.

Nếu đã thắng phiên tòa này, lại nhìn người của Tiết Gia Thôn, cảm thấy họ có nhảy nhót mấy cũng không khác gì châu chấu sau thu.

Tiết Thắng Lợi hiếp người quá đáng, chị hai Lục đã bắt đầu xắn tay áo, móng tay nhọn hoắt trông khiến người ta sợ hãi.

Lục Hương trấn an chị hai, nói: “Nếu các người có tố chất, sao trong thôn lại xuất hiện một tội phạm giết người. Kẻ nào mắt cũng như mù, còn bảo vệ tên khốn Tiết Thắng Lợi đó, tròng mắt còn vô dụng hơn cả quả bóng thủy tinh kia.”

Chú sáu Tiết tức tới lồng ng.ực phập phồng, giống như sắp hộc máu.

Lục Hương nhìn Tiết Thắng Lợi vẫn đang khóc to, đi qua nói: “Súc sinh, lần này biết sợ rồi chứ.”

Người ích kỷ tư lợi này, dao không đâm lên người anh ta, anh ta sẽ không hối cải.

Tiết Thắng Lợi nhìn Lục Hương, giận tới không nói nên lời, nguyên tố bạo lực trong lòng nhảy nhót sống dậy, muốn đánh Lục Hương. Nhưng anh ta đang đeo còng tay, xung quanh lại có một đống cảnh sát, sao có thể để tội phạm gây hại người khác chứ.

Cảnh sát đấm một cái, đánh Tiết Thắng Lợi chảy máu mũi.

Sau đó người bị đưa đi.

Ra khỏi tòa án, người nhà họ Tiết cúi đầu chán nản.

Chú út Tiết cũng có hơi oán giận Tiết Thắng Lợi: “Đầu óc giống như có bong bóng vậy, ép người hiền lành tới điên.” Người ta không tiếp nhận điều giải trước khi mở phiên tòa, chỉ muốn đưa anh ta vào tù, anh ta còn dám hù dọa Lục Bình trên tòa.

Loại ngu xuẩn này, bị nhốt vào cũng đáng đời.

Trưởng thôn Tiết tốn không ít tiền mời luật sư, kết quả lại nhận được kết quả như thế này, trưởng thôn Tiết tức điên: “Đừng hòng chuyển hộ khẩu của Lục Bình đi.”

Chỉ cần không chuyển hộ khẩu đi, làm gì cũng cần trong thôn kê giây chứng minh.

Chỉ riêng chuyện này đã có thể hành chết chị ấy, nếu Lục Bình đã không biết điều như thế vậy thì đừng trách ông ta vô tình.

Người nhà họ Lục không ngờ sẽ giành được thắng lợi trong phiên tòa vẫn sẽ bị kẹp cổ.

Họ đều là người chân chất, nếu trong thôn không thả hộ khẩu ra, Lục Bình không thể đến chỗ khác được.

Lục Hương nói: “Không cần xin họ.” Trong lòng cô đã có chủ ý rồi: “Rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt. Cứ đợi đấy đi, không tới hai ngày, họ sẽ chủ động đưa hộ khẩu tới.”

Bình Luận (0)
Comment