Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 61

Lục Hương ở nhà vừa xào xong nguyên liệu đi thay đồ, cô sắp bị hun đến thấm vị rồi, múc một chậu nước sạch gội đầu, thuận tiện lấy đồ đi giặt.

Vừa tới bên sông, nhìn thấy mấy bà thím bác gái lớn tuổi đang đan giỏ trúc, ánh mắt nhìn cô nhu hòa.

Trước đây đều không biết cô gái Lục Hương này tốt như vậy, bây giờ tới nhà họ Phó, thấy người liền chào. Phần lớn người trẻ trong thôn đều ra đồng. Lục Hương bởi vì cơ thể yếu ớt, không gọi cô ra đồng.

Đám phụ nữ có thể thường xuyên nhìn thấy cô, thi thoảng nếu có đồ không xách được, Lục Hương đều có thể phụ, thời gian dài, mọi người xem Lục Hương giống như con cháu trong nhà.

Bác gái Hứa hỏi: “Hương Hương, con nhìn thấy Lục Chiêu Đệ không?”

Lục Hương vừa giặt đồ vừa nói: “Không có ạ.” Hôm qua chỉ nhìn thấy cô ta một thoáng, khi đó cũng không để tâm gì.

Quan hệ giữa cô với Lục Hương luôn không tốt, cả thôn đều biết.

Bác gái Lưu trong đó nói: “Vừa nãy mẹ nó tìm nó mấy lần.”

Không đợi Lục Hương tán gẫu với bọn họ, bác gái Hứa liền nói: “Không phải là trốn tránh là việc chứ.” Vừa mới cử họ gánh phân, cứ loanh quanh tìm người như vậy sẽ chậm trễ bao nhiêu thời gian chứ.

Người trong thôn đều thích người cần mẫn thành thật, hai vợ chồng họ quá nhiều tâm nhãn, không thành thật. Chẳng trách có thể nuôi ra một đứa con gái dã tâm lớn như thế.

Bác gái Lưu nói: “Bác nghe nói…” Giọng nói dần nhỏ lại.

Tò mò và hóng hớt là đặc tính chung của tất cả mọi người, ngay cả Lục Hương cũng không nhịn được ghé tới gần một chút, muốn nghe thử bên trong còn có tin tức nội bộ gì, mấy thím mấy bác xung quanh cũng đều ghé sát tới.

Đừng thấy họ lãng tai, nhưng nếu nói chút bí mật gì đó, đều có thể nghe thấy.

Tiêu Thái Liên ở nhà làm xong cũng ra ngoài, người tới tuổi rất thích hóng náo nhiệt, thấy bên này nhiều người, bèn đi tới, còn cười nói: “Nói gì vậy, tôi cũng nghe thử?”

Mấy thím xung quanh vội vàng nhường cho bà một chỗ trống, sau đó liền nói cho mọi người biết tin tức lớn mà bà ấy vừa mới dò la được, nói: “Các người biết không, cái quần trong đó của bà cụ Lục là do Lục Chiêu Đệ trộm.”

Người có mặt ở đây đều bị tin tức này dọa ngốc, nói: “Hả?”

Lúc đầu, chuyện bà nội Lục mất quần trong ầm ĩ khắp thôn, ngay cả trưởng thôn cũng kinh động, người lớn tuổi thích khâu túi trên quần trong, đựng tiền ở trong, bà nội Lục đã mất hơn hai trăm tệ.

Ngay cả trưởng thôn cũng chê mất mặt, truyền ra ngoài thôn họ có người trộm quần trong của bà già, ông ta đều không có mặt mũi gì nữa! Trưởng thôn tuyên bố, nói một khi tìm được trộm, sẽ kéo đi bêu rếu trong thôn, để tất cả mọi người nhìn thấy trộm là ai.

Khi đó rất nhiều bà già đều không dám phơi quần trong bên ngoài, không sợ trộm trộm, chỉ sợ trộm nhung nhớ.

Lúc đầu Lục Chiêu Đệ còn có chứng cứ ngoại phạm, hình như là nói vào huyện bán rau cuộn.

“Thật? Lời này không thể nói bậy đâu.”

Trước đây danh tiếng của Lục Chiêu Đệ rất tốt, sao bây giờ vừa muốn trèo cao người trong huyện, vừa trộm tiền.

Bác gái Lưu chắc như đinh đóng cột nói: “Chắc chắn là thật, em trai nó Lục Đại Bảo phát hiện. Lén lút nói với cháu trai Hổ Tử của tôi, lục Đại Bảo nói Lục Hương còn mua cá hộp cho nó.”

Cá hộp một hủ tám hào, người bình thường nào có nhiều tiền như vậy, cho dù có cũng không nỡ mua.

Trong lòng mọi người đều kinh ngạc, Lục Chiêu Đệ muốn bám víu người thành phố, muốn sống tốt là chuyện thường tình. Nhưng nếu nói trộm tiền, đó là vấn đề phạm tội.

“Vậy nhà họ Lục có biết chuyện này không?” Tiêu Thái Liên hỏi.

Bà cụ Dương nói: “Còn có thể không biết sao, sáng nay ai cũng không nhìn thấy Lục Chiêu Đệ, nó chạy rồi.”

Lục Hương không ngờ cô ta chỉ vì hai trăm tệ, có thể to gan như vậy.

Lục Chiêu Đệ chạy mất, tin tức này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Tuy năm 80 không nghiêm ngặt giống như trước, nhưng muốn đi xa, không có quan hệ xã hội và hộ khẩu thì không được!

Trong thôn mất người, bác gái Lục vội vàng đến huyện báo án, lần này ngay cả thôn cũng không ra mặt.

Con nhỏ Lục Chiêu Đệ này quá biết làm loạn.

Sau khi Tiêu Thái Liên nghe vậy, cũng chấn kinh bởi sự cả gan làm loạn của cô ta, không biết nói gì mới tốt.

Lục Hương giặt đồ xong, quay về nhìn thấy cháu gái Lục Bảo đứng bên bờ đợi cô, vội vàng vẫy tay với Lục Bảo.

“Dì út.” Lục Bảo gọi, sau đó chạy về phía Lục Hương, tính cách Lục Bảo rất an tĩnh, đoán chừng là trước đây từng bị dọa sợ, gặp người đều rụt rè, chỉ thích Lục Hương.

Tiêu Thái Liên nhìn thấy cô bé, nói: “Đây chính là con của chị cả con?’

Lục Bảo sợ người lạ, Lục Hương giới thiệu với cô bé: “Người này là bà Tiêu.”

Lục Bảo rụt rè gọi một câu: “Bà Tiêu.”

Tiêu Thái Liên lập tức vui vẻ, nói: “Vẫn là con gái gần gũi hơn.” Trong thôn đều nói nhà bà chiêu “con trai”. Tiêu Thái Liên sinh bốn đứa con trai không nói, con dâu cũng sinh toàn con trai!

Phần lớn người trong thôn đều trọng nam khinh nữ, nhưng ở chỗ Tiêu Thái Liên lại ngược lại. Nếu cho bà một cô cháu gái hoạt bát đáng yêu như vậy, bà không nỡ để đứa trẻ chịu chút khổ sở nào!

Tiêu Thái Liên suýt xoa cả buổi, muốn móc kẹo cho đứa trẻ, lại phát hiện không mang, chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua.

Sau khi Lục Bảo tới thôn Đại Vũ, người lớn trong thôn đều thương cô bé mới tí tuổi lại có một người cha như vậy, đều bảo con cháu nhà mình chiếu cố em gái một chút.

Đám trẻ trong thôn rất “nghĩa khí”, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mấy đứa tay nắm tay gọi Lục Bảo ra ngoài chơi. Lục Bảo cũng dần dũng cảm hơn trước.

Lục Bảo chủ động nắm tay Lục Hương, cháu gái có tinh thần hơn trước. Đại khái là lúc nhỏ thiếu dinh dưỡng, tóc có hơi khô vàng. Bác sĩ trong bệnh viện nói ăn nhiều đồ một chút có thể khá lên.

Lục Bảo tới tìm Lục Hương nói: “Dì hai về rồi, bảo dì tối nay tới nhà ăn.”

Từ sau khi gả cho một người què, chị hai Lục cũng không về thôn nữa. Chị ấy khác với cha mẹ Lục hèn nhát, chị ấy hận bà nội Lục tận xương tủy, về thôn sẽ phải ghé thăm họ, chị ấy không muốn.

Là lần này chị cả xảy ra chuyện, các chị em mới lại liên lạc.

Tiêu Thái Liên nghe Lục Hương Lục Bảo nói chuyện, bèn nói với cô: “Nhà mẹ con có việc, hôm nay không cần về nhà ăn đâu.”

“Cảm ơn mẹ.” Lục Hương nói.

Tiêu Thái Liên thấy cô vẫn đối đãi với bà như thường, càng thêm ôn hòa với cô.

Lục Hương theo Lục Bảo về nhà họ Lục.

Xa xa nhìn thấy một chiếc xe bò đỗ trước cổng nhà cô, chị hai Lục cùng phu xe đang dỡ hàng ở đó.

Lục Hương vội vàng đi tới phụ, nói: “Chị hai, chị chuyển nhà tới à.” Cô nhìn một cái, có hơn ba mươi cân thịt heo, hai con vịt. Còn có một rổ trứng gà nhỏ. Ngoài ra, còn mang theo không ít quần áo chưa mặc.

Túi lớn túi nhỏ, nhà họ Lục vốn không lớn, đồ dỡ xuống đều sắp chất đầy cái sân nhỏ. May mà giờ là lúc đi làm, nếu không trong nhà lại sẽ có một đống người xúm lại, ở một bên ngưỡng mộ tán gẫu.

Chị hai Lục nói: “Hiếm khi về một chuyến, không thể về tay không được.” Chuyển đồ xong liền bảo phu xe đi về.

Lục Hương hợp sức với chị hai Lục cầm quần áo và những thứ khác vào trong nhà.

Chị cả ở trong nhà, cả căn nhà đều là mùi trung dược.

Bây giờ, Trần Bình có thể đi lại, ra đồng, nhưng không làm nổi việc nặng. Lúc ở bệnh viện, bác sĩ nói cơ thể của Lục Bình giống như diều giấy bị rách.

Bên trong hư hao nặng nề, may mà còn trẻ, chăm dưỡng một chút nói không chừng còn có thể hồi phục. Lục Bình thấy chị hai Lục cũng rất thân thiết. Lúc đầu, những ngày chị ấy nhập viện là chị hai vẫn luôn ở bên túc trực.

Cái khác đều dễ xử lý, chỉ là ba mươi cân thịt heo này, không biết làm thế nào. Bây giờ thời tiết nóng, phải xử lý tốt, để mấy ngày sẽ biến vị mất.

Chị hai nói: “Thịt này Hương Hương lấy một miếng về.” Bây giờ lục Hương cũng đã kết hôn, sống cùng mẹ chồng, vẫn phải lấy lòng mẹ chồng một chút mới dễ sống.

Chị hai lại bổ sung: “Đây là heo nhà bọn chị nhận nuôi với thôn, lớn tới hơn một tạ, dạo này hết lương thực, đói tới sụt ký, mẹ chồng chị xót gọi người tới mổ thịt, chia thịt ra!”

Bình Luận (0)
Comment