Vừa mới ra sân đã nhìn thấy Lâm Hâm đứng ở ngoài cổng, trên mặt ông ta có một vết sẹo, vốn dĩ trông đã hung hãn, bây giờ càng mang thêm vài phần xấu xa, ông ta cũng không nói gì, im lặng nhìn chằm chằm Lục Hương.
Lục Hương không kịp phòng bị, lúc nhìn thấy người này, run rẩy một cái. Sau đó Phó Cầm Huy kéo tay cô, dẫn cô về phòng.
Lâm Hâm ở bên ngoài sân híp mắt lại, lại dời ánh mắt lên người Phó Cầm Huy.
Phó Cầm Huy hộ tống Lục Hương về phòng mới quay đầu nhìn Lâm Hâm.
Trong mắt anh rất lạnh lẽo, còn mang theo vài phần cảnh cáo.
Lâm Hâm sững ra, những năm qua bôn ba khắp nơi, cái khác ông ta không dám nói, nhãn giới lại rất rộng. Trước đây từng nghe nói Phó Cầm Huy là sinh viên đại học của cả thôn.
Lâm Hâm không để tâm, nhưng ánh mắt vừa nãy thế mà lại khiến ông ta có cảm giác lạnh toát. Loại cảm giác này chỉ xẹt qua, ông ta ngó lơ sự quái dị trong lòng.
Sau đó rời đi.
Lục Hương vào phòng, nhíu chặt mày lại. Trong sách viết Lâm Hâm là kẻ cuồng cháu gái, là một trong những bàn tay vàng của Lục Chiêu Đệ, ông ta có tiền có quyền, còn có gan, bất cứ ai chống đối cô ta đều sẽ bị Lâm Hâm ra tay xử lý.
Nhưng tiền của ông ta từ đâu mà có, trong sách lại không giải thích.
Vừa mới ra ngoài đã nhìn thấy Lâm Hâm, loại cảm giác âm u ngột ngạt đó giống như nhìn thấy sâu róm, cảm giác ghê tởm khiến cô dựng hết lông tơ.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Lục Hương bị ôm vòng ôm ấm áp ôm lấy.
Sau đó ngửi thấy mùi hương quen thuộc lại khiến cô an tâm trên người Phó Cầm Huy.
Cơ thể căng cứng của cô dần thả lỏng, qua một lúc mới phát giác, anh ôm thực sự có hơi chặt.
Lục Hương chui từ trong vòng ôm của anh ra, nói: “Tôi không sợ ông ta.” Vừa nãy chỉ là đột nhiên nhìn thấy, bị làm cho ác cảm mà thôi.
Ban ngày Phó Cầm Huy chưa từng thân cận với Lục Hương như vậy, chỉ có buổi tối khi cô ngủ, có thể ôm người vào lòng một lúc. Lúc này không nỡ buông tay, nói: “Gan của Tiểu Lục rất lớn.”
Giọng nói của anh trầm thấp, Lục Hương nghe xong, tai cũng ngứa ngáy, cô được khen cũng rất vui.
Nhưng nghĩ tới dáng vẻ ám muội của hai người bây giờ, lại vùng vẫy hai cái, thoát khỏi lòng anh, cũng không nhìn Phó Cầm Huy, nói: “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm gói há cảo.”
Phó Cầm Huy ừm một tiếng.
Hai người một trước một sau lên giường, Phó Cầm Huy cảm thấy người của Lục Hương rất thơm, dựa gần một chút. Lục Hương vươn tay chắn cánh tay của anh, nhịp tim của cô cũng hơi nhanh.
Phó Cầm Huy nói: “Ngủ đi.” Sau đó tắt đèn.
Trong phòng lập tức tối lại, lúc này Lục Hương mới hoàn toàn an tâm, đợi khi sắp ngủ, cảm thấy mình lại bị ôm chặt, nhưng bởi vì quá buồn ngủ, căn bản không có sức giãy giụa.
Sau đó hoàn toàn ngủ say.
Buổi sáng bị đánh thức, buổi sáng ngủ rất ngon, không muốn dậy, nhưng lại bị gọi hai tiếng. Lục Hương mới không tình nguyện mở mắt ra.
Sau đó nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại của Phó Cầm Huy. Lục Hương lập tức tỉnh táo, mới phát hiện trên một chiếc giường to lớn, cô thế mà lại dính chặt với Phó Cầm Huy, hai bên đều có khoảng trống to. Mà tay của cô còn đang ôm eo của anh, trên eo của anh có tận mấy múi bụng.
Lục Hương lập tức đỏ bừng mặt, không biết mình lại to gan như vậy, lập tức buông tay ra.
Hai người rất ăn ý, lần lượt mặc đồ, không ai nhắc tới chuyện vừa nãy.
Hai người vội vàng vào nhà bếp, Lục Hương cắt rau làm nhân, Phó Cầm Huy ở bên cạnh cán bột. Hai người phối hợp rất tốt. Còn gói há cảo, Lục Hương quen tay, ba giây là có thể gói được một cái há cảo tròn trịa, rất nhanh đã xếp đầy hai cái mẹt.
Lục Hương vừa gói vừa suy nghĩ.
Lâm Hâm hùng hổ tới không có ý tốt, phải nghĩ ra nhược điểm của ông ta mới được. Loại người này giống như con chuột trong rãnh tối, khó chơi hơn người khác.
Thập niên 80 có tính hạn chế, ông ta đơn đả độc đấu, sao có thể góp được nhiều tiền như thế chứ?
Giọng nói của Phó Cầm Huy truyền tới: “Còn đang nghĩ chuyện của Lâm Hâm?”
“Ừm.” Lục Hương đáp, tuy tạm thời người đã đi rồi, nhưng mây đen trong lòng vẫn còn.
Phó Cầm Huy nói: “Tôi giúp em nghe ngóng một chút.” Mối quan hệ của anh rất rộng, năm đó bạn học cấp ba không thi đỗ đại học đều đã đi làm, càng huống hồ anh còn có mối quan hệ ở đại học…
Lục Hương nói: “Chỉ là quá phiền anh rồi.”
Phó Cầm Huy nói: “Trứng gà hấp hôm qua không tồi.” Tâm trạng anh vui vẻ, rất thích đối đãi đặc biệt vợ dành cho mình.
Lục Hương nói: “Vậy tôi sẽ làm tiếp cho anh.”
Phó Cầm Huy không phải người kén chọn, bây giờ lại muốn độc chiếm tay nghề của cô: “Đổi thứ khác đi.”
“Được.” Lục Hương đáp.
Há cảo nhân miến dưa chua buổi sáng, ăn kèm với cháo trắng, cộng thêm dưa muối vừa miệng.
Nhà họ Phó đều ăn đã ghiền, từng miếng há cảo, trong sảng khoái mang theo mùi thơm.
Tiêu Thái Liên nhìn một chậu lớn há cảo trên bàn chưa tới năm phút đã ăn sạch sành sanh, nói: “Các con ăn cho nghèo đấy à. Được rồi được rồi, buổi trưa còn ăn nữa, ăn ít một chút.”
Anh cả Phó nói: “Ăn no mới có sức làm việc.”
Anh ba Phó vốn không lên tiếng, ra sức nhét vào trong miệng, chỉ mong ngóng sáng sớm thức dậy ăn cái này, anh ấy không có dư hơi nói chuyện.
Nói một câu sẽ ăn ít đi miếng há cảo, anh ấy không làm giao dịch lỗ vốn.
Tiêu Thái Liên nhìn họ, nói với Lục Hương: “Sau này không gói há cảo cho chúng nữa, quá phí sức. Tùy tiện nấu là được. Nhìn chúng ăn kìa, mắt cũng mập lên một vòng.”
Lương thực trong nhà hao tổn quá nhanh, lương thực vốn có thể ăn được một tháng, bây giờ nửa tháng đã thấy đáy.
Lục Hương gật đầu: “Được.”
Chị ba Phó nghe vậy, nuốt trộng há cảo trong miệng xuống, vội nói: “Sao không làm chứ, lần sau Hương Hương em làm tiếp.”
Thấy ánh mắt mẹ chồng lia tới, chị ba Phó rụt cổ, nói: “Cùng lắm chúng con bỏ tiền mua lương thực.”
Anh ba nói: “Mẹ…”
Tiêu Thái Liên nói: “Được rồi được rồi, nhìn thấy các con liền phiền chán. Thằng tư, không phải con có người quen ở cục lương thực sao, lần sau bảo họ mang tới ít lương thực.” Nhà họ đông người, mua một lần ít nhất bốn trăm cân.
Thế này phải tốn bao nhiêu tiền chứ, mới bán cổ vịt thu về chút tiền, mua lương thực lại tiêu ra.
Mọi người vừa thấy Tiêu Thái Liên miệng cứng tim mềm, lại bắt đầu dỗ bà vui, bị Tiêu Thái Liên đuổi từng người đi.
Sáng sớm Lục Hương với Phó Cầm Huy gói há cảo vất vả, việc dọn dẹp giao cho anh chị làm.
Phó Cầm Huy toan đi, Lục Hương thấy cổ áo sơ mi của anh có hơi lệch, gọi anh lại.
Đích thân chỉnh lại cho anh.
Mắt của Phó Cầm Huy luôn rơi lên gương mặt của cô, trong ánh mắt có thâm thúy Lục Hương không hiểu.
Sau khi làm xong, cô nói: “Được rồi.”
Phó Cầm Huy không nhịn được cúi đầu dùng môi chạm vào má cô một cái.
Lục Hương bị hành động to gan của anh dọa mất hồn.
Vừa hay lúc này chị ba Phó đi tới, nói với Lục Hương: “Hương Hương, thứ này để đâu.”
Lục Hương theo chị ba Phó quay lại nhà bếp, hai người họ không nhìn thấy Phó Cầm Huy đi theo.
Chị ba Phó vốn không màng hỏi đồ để đâu, trong mắt chị ta lấp lánh ánh sáng hóng hớt: “Chú tư vừa mới hôn em nhỉ.”
“Không có.” Lục Hương vô thức phủ nhận.
Chị ba Phó vội vàng nói: “Còn không thừa nhận, đây là ngại à, vừa nãy chị đã nhìn thấy cả rồi.”
“Chị ba chị đừng nói ra.” Lục Hương vội vàng nói.
Chị ba Phó cười nói: “Yên tâm, cái gì nói được, cái gì không nói được, chị biết rõ trong lòng. Uầy, chú tư của chúng ta đối xử với em thật tốt.” Đã kết hôn lâu như vậy rồi, còn vô cùng yêu thích, khiến chị ta nhìn thấy cũng trộm cười.
Lục Hương nói: “Anh…anh ấy là một người tốt.” Mấy lần giải vây giúp cô, ngoài hai lần hôn cô, không có hành vi quá đáng hơn, nghĩ tới sáng nay ôm anh thức dậy, mặt Lục Hương vẫn còn đỏ!
Chị ba Phó nói: “Chậc chậc chậc…Gạt ai chứ.” Phó Cầm Huy là một người lạnh lùng, lại đối xử với Lục Hương rất khác biệt. Hai vợ chồng họ cả ngày ở một chỗ không biết, người đứng ngoài như chị ta thấy rất rõ ràng.