Vừa vào đã bắt đầu hàn huyên với nhau.
Trưởng thôn Bạch có máy kéo, lần này lái tới, cạch cạch cạch khỏi phải nói uy phong bao nhiêu. Ông ta bị vây lại, lần lượt hỏi tính năng của máy kéo và các thứ liên quan.
Khiến trưởng thôn Bạch đắc ý vô cùng.
Trưởng thôn Vương không đi lên trước. Lục Hương ở bên cạnh lén lút hỏi ông ta: “Ai là đại biểu của xưởng phân bón ạ?”
Trưởng thôn Vương nói: “Người vẫn chưa tới, những người như họ khá bận, trước khi họp, có thể tới trước nửa tiếng đã không tồi rồi.”
Trong lòng Lục Hương cả kinh, nửa tiếng, muốn thuyết phục người ta bán phân quả thật là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Ột ột ột…
Bữa sáng Lục Hương không ăn được nhiều, lúc này đã đói rồi.
Không chỉ Lục Hương, người xung quanh cũng đều đói.
Nhà trưởng thôn Vương đã nấu cơm, nhưng vào huyện họp tuyên dương là một chuyện lớn. Bữa sáng ông ta chỉ ăn hai miếng, thấy Lục Hương đã muộn còn chưa tới, khiến ông ta rất lo lắng, quên mất chuyện mang theo cơm.
Những người khác cũng như vậy, tới trưa, trong bụng kêu ột ột.
Trưởng thôn các thôn và đại biểu tiên tiến da mặt vẫn rất dày, ai cũng rất bình tĩnh, dựa như tiếng kêu ột ột vang vọng đó không phải truyền ra từ trong bụng mình.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền tới mùi bánh quẩy chiên.
Lục Hương làm chậm trễ rất nhiều thời gian của trưởng thôn, bèn nói: “Trưởng thôn, chúng ta mua hai cái bánh quẩy ở đây ăn đi.”
Trưởng thôn lại nói: “Đừng mua ở đây, đắt.”
Trước kia trưởng thôn Vương từng dính bẫy này, không hỏi giá đã mua hai cái, ăn xong vuốt miệng, móc tiền ra muốn thanh toán, hỏi ra sáu hào, hai cái bánh quẩy mỗi cái ba hào, sao không đi cướp đi!
Thịt mới bao nhiêu tiền một cân.
Nghe nói người bán bánh quẩy còn là đơn vị liên quan với bên này, người khác không cho bày bán, chỉ có một chỗ bánh quẩy này được bày hàng! Mỗi lần nắm bắt lúc họ họp, đi ra bày sạp, buổi trưa mọi người đói, luôn có vài người dính bẫy.
Thời gian dài, họ đều tự mang theo cơm hộp.
Lục Hương ồ một tiếng.
Trưởng thôn Bạch bọn họ mang theo cơm, lúc này cơm đã nguội, họ vào trong sân dựng cái bếp củi lên.
Đặt hộp cơm nhôm lên trên hâm nóng, lúc mở hộp cơm ra, trưởng thôn Vương thầm mắng một tiếng lão già.
Tên này đơn thuần là tới khoe của! Đậu đũa khô xào dưa chua, trên cùng hộp cơm phủ hai miếng thịt mỡ to, nổi dầu, thế này ai chịu nổi?
Quả nhiên, đại biểu và trưởng thôn các thôn vừa nãy cùng chịu đói nhìn thấy đều nuốt nước miếng, mọi người đang đói, trưởng thôn Bạch ở đây có cơm có rau còn có thịt, không phải chọc tức người ta thì là gì?
Đại biểu của Bạch Gia Thôn khiêm tốn hơn, khoai tây hầm cải trắng, khoai tây hầm lâu, nửa tan nửa nguyên nằm trong hộp cơm. Đây là lúc ngon nhất, tùy tiện trộm với cơm, không thua gì thịt.
Người tới sớm đều là người trong các thôn gần hơn, có người đi lên bắt chuyện: “Anh bạn, xa hoa nha! Hầm cải trắng còn bỏ mỡ heo.”
Đại biểu của Bạch Gia Thôn là một người đàn ông đôn hậu, nói: “Tôi cũng không biết, là vợ tôi nấu.”
Tuy mọi người đều lăm le nhìn anh ta ăn cơm, nhưng anh ta không hề có thói quen nhường. Nhiều người như vậy, mỗi người một đũa, đã hết rồi!
Thôn khác đều đang âm thầm đánh giá độ giàu có của Bạch Gia Thôn bọn họ, ghê gớm thật, lái máy kéo tới, chắc chắn họ giàu tới chảy dầu.
Người xung quanh thật sự rất thèm, không chỉ đồ ăn, còn thèm cuộc sống của thôn bọn họ.
Trưởng thôn Vương có quan hệ thân thiết với trưởng thôn Bạch hơn, nhìn lão già kia tươi cười là biết, cái nết thích khoe khoang này lại tái phát rồi!
Chuyện này cũng rất đáng giận, ai bảo vị trí thôn của họ tốt, trước giải phóng ai cũng là tá điền trường công. Đả đảo địa chủ, cuối cùng chia mảnh đất màu mỡ nhất cho họ!
Trưởng thôn Vương từng tới đồng ruộng của họ xem một lần, ồ, đất của người ta, thật sự là gieo một nắm giống, không cần chăm bón đã có thể phát triển thành đại thụ, ai làm mà không giàu?
Đâu giống thôn Đại Vũ bọn họ, đất tốt với đất xấu mỗi thứ một nửa, cũng may có cách ủ phân cứu rỗi, nếu không càng tệ.
Người mà, không chắc chắn sẽ gặp phải chuyện gì, cá mặn liền có thể trở mình!
Trưởng thôn Vương lại càng thêm nóng mắt với phân bón, nếu có phân bón, vậy họ cũng có thể sống tốt, cũng có thể mua được máy kéo.
Nhìn dáng vẻ khoe khoang của trưởng thôn Bạch khiến người ta thấy phiền! Trưởng thôn Vương mới không thừa nhận ông ta ghen tỵ.
Lục Hương lén lút đụng cánh tay của trưởng thôn Vương, nói: “Cháu thấy bên kia có nồi còn có muối, còn có thể nấu cơm?”
Trưởng thôn Vương biết đây là lần đầu Lục Hương tới, nói: “Trước kia, nơi này là trường đảng cũ, có thể nấu cơm. Thập niên 60, thập niên 70, họ đi học đều mang theo lương thực.” Tùy tiện kết hợp với một thứ gì là có thể ăn.
Chỉ là bây giờ đã bước vào thập niên 80, điều kiện tốt, đều thích sỉ diện. Họ ngại tới đây nấu cơm, bếp lò đều có sẵn nhưng lại để không rất lâu rồi.
Lục Hương nói: “Vậy họp mất bao lâu?” Bây giờ vừa mới trưa, nếu kết thúc sớm thì cô sẽ nhịn một chút, sau đó dẫn trưởng thôn tới sạp hàng bên ngoài ăn, hời hơn ở đây.
Trưởng thôn Vương nói: “Khó nói, hôm nay đã mời tất cả phần tử tiên tiến và đại biểu doanh nghiệp tới.” Làm rất lớn, người đi lên phát biểu một lúc, cũng đủ cho họ sặc rồi!
Đã có người không chịu nổi đi mua bánh quẩy, biết rõ giá bên này có mìn, nhưng đói tới mức không chịu nổi rồi, cũng đi mua! Nếu không dạ dày co thắt sẽ rất đau, buổi chiều còn phải họp, tới lúc đó cơ thể không thoải mái đen mặt, để lãnh đạo thấy sẽ nghĩ như thế nào?
Chuyện mua bánh quẩy này chỉ sợ dẫn đầu, vừa có người đi ra, không ít người khác cũng ra theo, nhưng phần lớn đều bất động, định bụng sẽ chịu đói, đều là người tới từ thôn nghèo.
Có trưởng thôn trên người còn mang theo mảnh vá, nào nỡ mua bánh quẩy đắt như vậy ăn.
Trưởng thôn Vương đã được Lục Hương cho ăn hai lần, tính ra Lục Hương còn là tiểu bối của ông ta, nếu mua đồ, dĩ nhiên phải mời cô.
Nhưng tiền ông ta mang theo không nhiều, nếu mời bánh quẩy, buổi tối sẽ để Lục Hương trả tiền ngồi xe, ông ta cũng ngại.
Điều Lục Hương đang nghĩ là dầu của bánh quẩy chiên ở bên ngoài đó cũng không biết đã không thay bao lâu rồi, vừa mới bày lên không cảm thấy gì, nhưng mùi dầu chiên bay vào, không phải mùi tốt!
Đồ làm ra từ dầu như vậy, cô tuyệt đối không ăn.
Lục Hương nói: “Trưởng thôn, hay là cháu đến quán tạp hóa phụ cận, mua một nắm mì vắt, chúng ta ăn một miếng đơn giản, vừa rẻ vừa đảm bảo no!”
Trưởng thôn Vương có hơi dao động, nhưng ở bên ngoài ông ta vẫn muốn giữ kín đáo: “Chỉ là quá hưng sư động chúng rồi.”
Lục Hương nghe vậy cũng không nói gì nữa.
Thấy trưởng thôn Bạch gắp một miếng thịt to trong hộp cơm lên cho vào miệng, tiếng nuốt nước miếng xung quanh đồng loạt vang lên, giống như đệm nhạc cho ông ta.
Trưởng thôn Vương thầm mắng, lão già này không làm người, còn ở đây khoe khoang chưa chịu thôi. Bụng đói tới vặn vẹo, lúc này cũng không quan tâm cái gì khác nữa.
Trưởng thôn Vương nhìn người khác ăn, ở đó tức tối, nói với Lục Hương: “Tôi đi rửa nồi rửa bát, cô đi mua một nắm mì vắt đi.”
Trưởng thôn Vương nói xong, nhét cho Lục Hương năm hào, nói: “Mua thêm chút trứng gà, nấu ngon chút. Hai hào còn lại, cô mua chút nước ngọt, tự uống!”
He, ông ta không tin, ai không có lòng so đo và khát vọng thắng thua.
Lục Hương nói: “Vâng.” Nói xong liền ra ngoài.
Trưởng thôn Vương bắt đầu tìm nồi và bát bắt đầu rửa. Động tĩnh lớn như vậy dĩ nhiên khiến người khác chú ý tới.
Vốn dĩ thôn Đại Vũ dẫn tới một cô gái trẻ đã rất thu hút người khác rồi.
Thấy Lục Hương đi, họ mới dám nói đùa: “Sao còn mang theo một đầu bếp tới?”
Sắc mặt trưởng thôn Vương lập tức xị xuống, nói: “Không được nói bậy, cô ấy là phần tử tiên tiến của thôn chúng tôi, chuyện lên núi cứu người cả thôn đều biết, trong huyện còn từng viết thư cảm ơn đó.”
Người có mặt ở đây nghe xong, ai cũng im lặng kính nể.
Họ đều có lòng sùng bái tự nhiên đối với phần tử tiên tiến, chuyển chủ đề nói: “Còn trẻ như vậy đã giỏi giang thế rồi.”
Lục Hương tới quán tạp hóa mua hai nắm mì vắt, quán tạp hóa còn nhập chút đồ tốt.