“Đứa cháu này của ông coi thường phần tử tiên tiến trong huyện, mở miệng là đồ nhà quê, còn đẩy người ta ra ngoài, bình thường ông quản lý xưởng như vậy sao?”
Xưởng trưởng Lưu rất ít khi tức giận, nhưng khí thế tức giận cũng không thể xem thường.
Phó xưởng trưởng vội vàng quở trách cháu trai: “Mắt mù à, phần tử tiên tiến xưa nay là tấm gương cho chúng ta học tập, cậu thì hay rồi, ăn nói ngông cuồng, không muốn làm thì cút về nhà!”
Sau đó lại đổi mặt hòa khí nói với Lục Hương: “Xin lỗi, cô gái, để cô chịu ấm ức rồi.”
Lục Hương nhíu mày: “Tôi tưởng xưởng lớn các ông coi thường người nông thôn chúng tôi chứ.”
Phó xưởng trưởng nói: “Nào có.” Mồ hôi trên trán càng nhiều. Ông ta không dám gánh tội danh này, trong lòng thầm mắng cháu trai, làm gì cũng không ra hồn, chỉ có gây họa là giỏi.
Phó xưởng trưởng nói nhiều lời tốt đẹp như vậy, thấy xưởng trưởng Lưu không hề có ý buông tha, nhẫn tâm nói: “Đại Dũng, cậu về nhà kiểm điểm trước đi, ngày càng càn rỡ!”
Bảo vệ khó tin ngẩng đầu nhìn phó xưởng trưởng: “Chú hai.”
Phó xưởng trưởng nhíu mày nói: “Ở trong xưởng gọi tôi là phó xưởng trưởng.”
Bảo vệ không biết mình chẳng qua chỉ úp mở vài câu với đại biểu nông thôn, sao lại rơi vào kết cục này?
Anh ta nhìn mây đen dày đặc trên mặt chú hai mình, lúc này cuối cùng cũng biết điều, nghĩ cứ như vậy trước, đợi về nhà rồi nói.
Lúc bảo vệ đi, không quên trừng Lục Hương một cái.
Bị xưởng trưởng Lưu nhìn thấy, nổi giận đùng đùng nói với phó xưởng trưởng: “Há có lý này!”
Phó xưởng trưởng nhíu mày nói: “Phải phải, quay về tôi sẽ nói với anh trai tôi, hung hăng đánh nó một trận là được. Thằng hồ đồ này, không biết trời cao đất dày.”
Trong lòng ông ta lại thở dài một hơi. Thằng cháu vô dụng này đã bị xưởng trưởng ghim, sau này muốn vào xưởng phân bón nữa rất khó.
Sau đó ông ta nói với Lục Hương: “Cô gái, để cô chịu ấm ức rồi. Thằng khốn này, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó tử tế.”
Xưởng trưởng Lưu dẫn Lục Hương tới văn phòng. Ông ta cũng vô cùng hổ thẹn, nhìn Lục Hương xách hộp cơm, chắc chắn là hôm qua thấy ông ta thích ăn nên mang tới!
Cô gái chu đáo biết bao, bây giờ lại ở bên ngoài chịu ấm ức cả buổi trời, ông ta đích thân rót trà cho Lục Hương. Bởi vì là nữ đồng chí tới gặp nên xưởng trưởng Lưu không đóng cửa.
Lục Hương nói: “Trong nhà nấu chút cơm canh đạm bạc, muốn tặng một ít cho ông. Có thể đã nguội rồi, ông tới nhà ăn hâm nóng lại chút.”
Xưởng trưởng Lưu ấm lòng, càng thêm hổ thẹn với Lục Hương, gọi thư ký nam tới: “Mang tới nhà ăn hâm nóng lại.” Mặc kệ ngon hay không ngon, đây đều là tâm ý của Lục Hương.
Xưởng trưởng Lưu nói: “Đồng chí Lục Hương, hôm nay thật sự là tai nạn, bảo vệ xem thường người khác, tôi không thể dùng được nữa. Cô giúp tôi tìm được sâu mọt trong đơn vị, tôi rất cảm ơn cô.”
Ông ta có vài phần yêu quý nhân tài đối với Lục Hương. Cô gái lanh lợi như thế này, nếu ở nông thôn thì không có cơ hội phát triển gì, nhưng ra ngoài thì khác.
Xưởng lớn giống như họ có rất nhiều cương vị tốt, hơn nữa ở trong còn có thể thăng cấp, luôn tốt hơn ở nông thôn.
Nghĩ tới đây, sắc mặt xưởng trưởng càng thêm ôn nhu, nói: “Cô có muốn tới chỗ tôi làm việc không, lời nói với cô hôm qua vẫn có hiệu lực.”
Lục Hương đáp: “Không ạ, ở nông thôn rất tốt.” Rau quả, gạo bột, lương dầu ở thành phố đều dựa vào nông thôn cung cấp, bây giờ lại không cho phép tư nhân kinh doanh, cuộc sống vẫn không thoải mái bằng nông thôn: “Hơn nữa, tôi cũng kết hôn rồi.”
Ông ta nghe vậy cũng không khuyên nữa.
Thấy tuổi của Lục Hương, cho dù kết hôn cũng là mới cưới, nếu ông ta ở bên cạnh cản trở, há không phải khiến hai vợ chồng chia ly.
Lục Hương tiếp tục nói: “Lần này tôi tới là vì chuyện phân bón. Trong thôn chúng tôi có kế hoạch làm nông thôn mới, cần sự hỗ trợ của ông.” Phân bón không đủ dùng thì không được.
Xưởng trưởng Lưu nói: “Lần trước tôi đã nói với cô rồi, thật sự là phân không đủ dùng, không phải tôi không cho cô.” Sắp vào vụ thu, lương thực vụ này thu hoạch xong sẽ phải chuẩn bị cho vụ xuân năm sau.
Bây giờ người tìm ông ta xã giao, gọi điện thoại đều là những người muốn mua phân.
Lục Hương nói: “Thôn chúng tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần hai tấn là được, cứ coi như ủng hộ chúng tôi đi.”
Xưởng trưởng Lưu cười nói: “Cô gái này.” Con số hai tấn này vừa hay, một xưởng trưởng của xưởng lớn như ông ta, không tới mức không lấy ra được từng này.
Có thể cho hoặc không cho! Nhưng xưởng trưởng Lưu thực sự tán thưởng Lục Hương, cộng thêm vừa nãy Lục Hương ở đây chịu ấm ức, ít nhiều cũng có chút tâm thái bồi thường, bèn nói: “Chỉ một lần này, không có lần sau.”
Phân bón chỗ ông ta thật sự không đủ chia.
Xưởng trưởng Lưu kê một tờ đơn, bên trên còn đóng dấu, lúc lấy phân, cầm tờ giấy này là được.
Thực không giấu giếm, một tờ giấy này, sang tay ít nhất có thể bán được một nghìn tệ.
Lục Hương nhìn tờ giấy, vô cùng vui sướng, lại nói rất nhiều lời tốt đẹp, khiến xưởng trưởng Lưu cười tít mắt. Cô hoàn thành nhiệm vụ liền trở về!
Rất nhanh thư ký đã hâm nóng xong há cảo và thịt bò kho. Trên đường mang tới, mùi thơm bá đạo bay khắp hành lang.
Rất nhiều người ở trong văn phòng đều đi ra nhìn.
“Thư ký Vương, anh cầm gì vậy?” Thơm quá.
Thư ký Vương nói: “Là cơm của xưởng trưởng.” Anh ấy ở gần nhất, cũng vô cùng thèm thuồng.
Nhìn xưởng trưởng Lưu bị đồ ăn ngon như vậy câu ra, đứng ở cửa văn phòng ngó, thư ký Vương cũng không dám lề mề, vội vàng cầm tới!
Xưởng trưởng Lưu mở ra xem, ồ, há cảo, nhân thịt bò củ cải, còn có thịt bò kho.
Ông ta nghe nói thịt bò đắt, hôm nay ngửi mùi, bỗng nhiên cảm thấy đắt cũng có lý của đắt.
Gắp một miếng thịt bò kho cho vào trong miệng, thịt bò được hầm cực kỳ mềm, gân bò bên trên đều dai dai, chất thịt rát thơm, càng nhai càng ngon.
Há cảo lớn to gần bàn tay, gắp lên cắn một miếng, thịt bò và củ cải tập hợp thành một khối vừa vặn, vô cùng tươi ngon, không chấm gì hết cũng vô cùng ngon.
Nếu chấm thêm chút giấm thơm, chắc chắn tuyệt đỉnh! Ăn hết một cái, vội vàng ăn cái thứ hai, ăn liên tục hai cái còn có tám cái nữa.
Xưởng trưởng Lưu ăn há cảo và thịt bò hầm này, cảm thấy còn ngon hơn quán cơm quốc doanh, nói: “Gói lại mang về nhà.”
Xưởng trưởng Lưu đã từng tới những quán ăn lớn, nhà ăn lớn rất nhiều lần, chỉ có lần này ăn vừa miệng thoải mái nhất.
Thấy thư ký Vương cũng thèm, nhịn đau cho anh ấy một cái há cảo. Thịt bò kho tất nhiên không cho được. Ông ta định buổi tối rót cho mình một ly rượu trắng, nhấm với rượu!
Thư ký Vương ăn xong cũng khen không ngớt lời: “Ngon.” Anh ấy đã bắt đầu tính toán ngày mai phải mua hai cân thịt bò về nhà gói chút há cảo, anh ấy là thư ký của xưởng trưởng, lương không thấp, bình thường không suy nghĩ tới chuyện ăn uống gì.
Nhưng há cảo này đã dụ dỗ anh ấy không cưỡng được!
Xưởng trưởng nói đồ ăn đó là do Lục Hương đưa tới, còn nói đùa với thư ký Vương: “Chuyện phân bón đã đồng ý quá sớm, nếu không còn có thể ăn ké thêm vài bữa.”
…
Lục Hương về thôn, lập tức tới chỗ trưởng thôn, đưa tờ giấy cho trưởng thôn xem.
Trưởng thôn cả kinh, cầm giống như bảo bối, sợ tay ra mồ hôi làm bẩn nó, chà tay lên người mấy cái.
“Cô thật lợi hại.” Trưởng thôn cũng phục rồi, nhiều năm như vậy chưa từng nghe nói thôn nào mua được phân bón của xưởng phân bón.
Bây giờ trưởng thôn nhìn Lục Hương còn thân thiết hơn nhìn con gái.
Lục Hương nói: “Xưởng trưởng nói chỉ bán một lần này.”
Trưởng thôn đáp: “Thế này đã không tồi rồi.”
Lục Hương nói với ông ta: “Vậy…thủ tục nuôi heo giao cho chú rồi.”
Sở dĩ cô tích cực như vậy chính là vì chuyện nuôi heo.
“Nếu tôi đã hứa với cô thì chắc chắn sẽ làm được nhưng nói trước nếu lỗ, hoặc khó nuôi, tổn thất này các người phải tự gánh.”
Lục Hương đáp: “Bên trại nuôi heo nguyện ý cung cấp kỹ thuật.”
Trưởng thôn nghe vậy, trong lòng vui sướng, càng cảm thấy Lục Hương tài giỏi, lúc bát tự còn chưa xem đã sắp xếp chuyện phía sau đó rồi.
Trưởng thôn cũng nghiêm túc, ông ta làm trưởng thôn nhiều năm như vậy, ở trong huyện cũng có một số mối quan hệ, trước đây đều không nỡ dùng.
Bây giờ thấy Lục Hương lấy được đơn của xưởng phân bón, chạy mấy lần, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện nuôi heo trong thôn.
Còn đặc biệt đến thôn nhà mẹ chồng chị hai Lục lấy kinh nghiệm. Thôn của họ là hợp tác nuôi heo, heo con và thức ăn cho heo đều là các nhà bỏ ra, các nhà nhận heo, hoặc mổ hoặc bán đều do các nhà quyết định.
Nhưng trưởng thôn Vương không muốn làm như vậy, trong thôn chị hai Lục, người bình thường giàu hơn thôn Đại Vũ, ít nhiều mọi người cũng không so đo như thế.
Nhưng thôn Đại Vũ thì khác, bình thường tính từng đồng từng cắt, nếu hợp tác nuôi heo, chưa biết chừng sẽ ầm ĩ nhường nào.
Quay về, tìm cha mẹ nhà họ Lục và Lục Hương, nói: “Lần này có thể nuôi heo, cũng nhờ Lục Hương góp sức. Tôi định, trại nuôi heo sẽ giao hết cho các người, trong thôn đưa đất cho các người xây. Heo con và thức ăn đều do các người tự chi, mặc kệ nuôi bao nhiêu, mỗi năm chia cho thôn ba phần.”