Còn có mấy thím đưa con nhà mình tới bên cạnh trưởng thôn, nghe nói những lão giáo sư này sẽ ở lại làm một số chuyện, tới lúc đó chắc chắn thiếu người.
Tuy những đứa trẻ này chưa từng đi học, nhưng làm ruộng, làm một số việc vặt đều được. Để chúng tới học hỏi một chút cũng tốt.
Đáng tiếc lòng cha mẹ trong thiên hạ, phụ huynh có tâm tư nhỏ không ít.
Chất đất bên này cũng khá tốt, hơn nữa trong huyện còn hứa đầu tư tiền, mấy lão giáo sư hừng hực trong lòng, ở đây hơn một buổi, sau đó liền trở về.
Chuyển mấy chuyến xe mới về tới viện nông học ở huyện thành bên cạnh.
Các đồng nghiệp ở viện nông học vây lấy họ, vội hỏi: “Như thế nào?” Họ vẫn luôn quan tâm chuyện này.
Lão giáo sư và viện trưởng nói ra, năm người còn lại nói: “Vậy tốt!”
Thật sự là một cơ duyên hiếm có. Bây giờ họ đang nghiên cứu đồ trái vụ, đến đó tốt hơn ở đây.
Công việc văn phòng thì để lại đây. Ruộng thử nghiệm và ruộng nghiên cứu thì để ở thôn Đại Vũ, sau này họ phải chia ra hai ngã.
Hai ngã cũng được, chỉ cần không bị trộm là được!
Sau đó lão viện trưởng thảo ra một bản kế hoạch. Họ được coi là đầu tư kỹ thuật, thu nhập bốn phần mỗi năm đều sẽ quy về viện nông học.
Giống và nghiên cứu sản lượng cao đều do họ cung cấp! Nói ra suy nghĩ này, mấy người họ vẫn có chút thấp thỏm.
“Bên đó sẽ đồng ý chứ?” Người làm nghiên cứu sợ nhất bị người khác nói tới tiền, luôn sẽ có một chút cảm giác xấu hổ mở miệng.
Lão viện trưởng nói: “Thử xem, chúng ta thực sự quá nghèo.” Bây giờ nếu bên đó đã có ý hợp tác, dĩ nhiên họ sẽ dốc hết toàn lực, nhưng cũng không thể may áo cưới thay người khác được.
Ông ấy muốn thử xem sao, sau đó gọi điện thoại cho thôn Đại Vũ.
Lục Hương đã ở trong thôn đợi từ sớm, nhận được điện thoại lập tức nói: “Các ông suy nghĩ như thế nào?”
Bên phía viện nông học nói tỉ lệ chia hoa hồng ra.
Lục Hương lập tức đồng ý, trước khi họ nói, cô và trưởng thôn đã sớm suy đoán trước yêu cầu mà họ có thể sẽ đưa ra.
Vốn tưởng viện nông học hỗ trợ, họ sẽ đòi chia năm năm, không ngờ những giáo sư viện nông học này càng hậu đạo, lên tiếng chỉ đòi bốn sáu.
Lục Hương sảng khoái đồng ý, bên phía lão giáo sư cũng hơi yên tâm. Sau đó báo cho huyện, để bên huyện xuất một bức thư mời.
Lục Hương vào trong huyện lần nữa. Nhân viên khinh người lần trước đó, lần này nhìn thấy Lục Hương liền khoa trương nói: “Em gái Lục Hương, lần trước lãnh đạo lớn còn nhắc tới em, thật sự là mày liễu không thua cánh mày râu!”
Đối xử với cô thân thiết giống như chị em vậy.
Bây giờ hoàn toàn không dám coi thường cô nữa.
Lại ở bên cạnh vuốt râu nịnh nọt nói rất nhiều lời hay ho, sợ Lục Hương ghi hận cô ta thất lễ lần trước.
Lục Hương nói: “Lãnh đạo lớn đâu?” Cô tới xử lý việc.
Nhân viên lập tức nói: “Lãnh đạo lớn ở cùng chỗ với cục trưởng Lý đó.”
Lục Hương nghe xong, gật đầu.
Họ có cách nhìn khác nhau đối với việc trồng rau củ quả trái vụ.
Lãnh đạo lớn quyết định, cục trưởng Lý không thích cũng hết cách. Nghe nói Lục Hương lại tới, nói: “Biết khó mà lui rồi nhỉ, người trẻ chính là luôn tài lanh tài lẹ.”
Lãnh đạo lớn cười nói: “Để cô ấy vào đi, chúng ta cũng nghe thử!”
Sau khi Lục Hương vào, lần lượt chào hỏi hai lãnh đạo, đưa một bản văn kiện ra.
Cục trưởng Lý cũng muốn xem, nhưng không thể vượt trên lãnh đạo lớn, chỉ đành quan sát phản ứng của lãnh đạo lớn.
Thấy lãnh đạo lớn rạng rỡ sắc mặt.
Cục trưởng Lý càng tò mò, không biết cô đã cho lãnh đạo lớn xem cái gì.
Lãnh đạo lớn xem xong liền kinh ngạc, chỉ có một ngày, sao Lục Hương lại thuyết phục được những lão già ương bướng của viện nông học đó chứ.
Lãnh đạo xem tài liệu cô báo cáo lên, tổng cộng xin hơn hai nghìn tệ tiền dự chi, bao gồm một số cốt thép, bạt chống mưa, đều là những thứ cần phê chuẩn mua.
Số tiền này nhiều hơn tưởng tượng của lãnh đạo lớn một chút, nhưng vừa hay nằm trong giới hạn của ông ta, nghĩ ngợi liền ký tên lên trên.
Lãnh đạo lớn còn cười khen Lục Hương với cục trưởng Lý: “Lợi hại!”
Nói xong liền nói chuyện cô thuyết phục được lão giáo sư cho cục trưởng Lý biết.
Trước kia cục trưởng Lý từng tiếp xúc với những lão giáo sư này, biết những người này chẳng nể nang ai.
Ông ta nhìn Lục Hương cũng có chút khó tin, luôn tò mò rốt cuộc cô làm được bằng cách nào.
Lãnh đạo lớn gửi thư mời, rất nhanh điện thoại ở huyện bên cạnh đã tới, thư ký nói: “Phải làm sao đây, huyện người ta gọi điện thoại rồi.”
Lãnh đạo lớn ấn nối máy.
Vừa nối máy đã nghe lãnh đạo huyện bên cạnh cười mắng: “Ông đào góc tường đã đào tới chỗ tôi rồi, không thích hợp nhỉ!”
Lãnh đạo lớn cười ha ha nói: “Trời muốn mua, mẹ muốn xuất giá, tùy họ thôi.”
Lãnh đạo ở huyện bên cạnh có chút bất đắc dĩ: “Con người ông thật là.”
Tuy không biết ông ta muốn làm gì, nhưng nghĩ hình như bên viện nông học có chút vấn đề.
Luôn có một số xung đột với người dân xung quanh, chuyện này cục cảnh sát cũng từng báo lên, nghĩ ngợi cảm thấy chỉ là chút chuyện nhỏ, nếu họ muốn đi, cũng đỡ không ít mâu thuẫn. Sau khi gọi điện thoại xong liền phê duyệt.
Nhiều năm sau, ông ta vô cùng hối hận sau lại thả mấy con gà mái đẻ trứng vàng này đi. Nhìn người khác đã sớm thực hiện việc ăn rau củ quả tự do, chỗ họ còn phải đến vùng ngoài mua với giá cao, không thể không rơi nước mắt chua sót!
Tất cả thủ tục hợp đồng đều đầy đủ chính quy. Cộng thêm lãnh đạo lớn trong huyện hỗ trợ, người bên dưới không có vấn đề gì về bản hợp đồng này, rất nhanh đã làm xong tất cả.
Đợi khi Lục Hương lấy văn kiện vừa đóng công chứng ra, nhân viên kinh ngạc phát ngốc, người tới đây làm thủ tục, ai không phải chạy ba tới bốn bước, cô thì hay rồi, bật đèn xanh cả quá trình, cô gái nông thôn này có bản lĩnh.
Cục trưởng Lý nhìn Lục Hương đi ra, sau đó nói với lãnh đạo huyện: “Hay là giữ Lục Hương lại đi!” Ông ta có chút dao động, cô gái này làm việc nhanh nhẹn, tài trí mưu lược.
Ngay cả những lão giáo sư kia cũng có thể thuyết phục được, có phong độ có gan dạ, giữ lại huyện cũng rất có ích.
Lãnh đạo lớn nói: “Vậy thì phải xem cô ấy có thể làm ra chuyện rau củ trái vụ không!”
Ông ta vô cùng kỳ vọng với Lục Hương, nếu lần này làm tốt, định chiêu mộ cô vào huyện làm việc.
—
Hai tháng trôi qua trong chớp mắt.
Người trong thôn đều rất hưng phấn, bởi vì chuyện quan trọng nhất mỗi năm một lần sắp bắt đầu – vụ thu.
Giữa các thôn lân cận tồn tại quan hệ cạnh tranh, ai gặt được nhiều lương thực, người đó sẽ hãnh diện hơn.
Xếp hạng mỗi năm của thôn Đại Vũ đều là hạng hai hạng ba, năm nay lại tăng thêm phân bón, bông lúa đã sắp đè cong thân lúa, tình hình phát triển rất đáng mừng.
Quán quân thu hoạch lúa năm nay chắc chắn là thôn Đại Vũ, tất cả mọi người nghĩ thôi đã hừng hực trong lòng.
Vụ thu hằng năm là chuyện quan trọng nhất cả thôn, bất luận là làm gì đều phải xin nghỉ về thôn làm việc.
Nhà họ Phó đèn đuốc sáng choang, những người khác đều ăn cơm xong, ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Phó Cầm Huy còn đang đợi Lục Hương.
Lục Hương làm cán bộ, mỗi ngày họp đều rất muộn.
Vụ thu lần này, cán bộ đều phải chỉ huy tiền tuyến, không phải một chuyện dễ dàng.
Buổi tối Phó Cầm Huy không ăn, định ăn cùng Lục Hương. Thấy sắc trời ngày càng tối, trong thôn không có đèn đường gì, dứt khoát ra ngoài đón cô.
Phó Cầm Huy cũng rất may mắn, lúc anh chạy tới ủy ban thôn, vừa hay người bên trong đi ra.
Xa xa nghe thấy chủ nhiệm phụ nữ cười với Lục Hương: “Xem, Tiểu Phó tới đón cô rồi!”
Lục Hương nhìn thấy Phó Cầm Huy có vài phần vui vẻ, còn vẫy tay.
Cán bộ khác nhìn thấy vợ chồng họ ân ái như vậy, đều hiểu ý cười. Ở trong một thôn còn đưa đón, phải thích đến thế nào mới như vậy chứ?
Lục Hương tạm biệt mấy cán bộ khác, lặng lẽ đi tới bên cạnh Phó Cầm Huy.
Phó Cầm Huy lấy trứng gà luộc cho Lục Hương.
Trứng gà này luôn cầm trong lòng bàn tay, lúc này lấy ra vẫn còn ấm nóng. Dạo này lợi nhuận bán cổ vịt khá tốt.
Tiêu Thái Liên hào phóng chưa từng có, quyết định cứ cách ba ngày có thể luộc trứng một lần, cả nhà chia mỗi người một trứng.
Trứng gà của các anh chị dâu đều cho con mình, trứng gà của Phó Cầm Huy đều cho Lục Hương.