Khương Nguyễn và bố mẹ không đến nhà thím hai ăn tiệc sinh nhật, còn anh cả có đi.
Không biết anh cả nói gì, chú hai yêu cầu Hàn Khinh Khinh các dịp lễ tết ít đến thôi, Hàn Khinh Khinh khóc lóc rồi đi, sau đó thím hai tức giận đến nỗi không ăn cơm mà đi nằm trong phòng.
Khương Nguyễn trong lòng không có nhiều xúc động, nói cô không tim không phổi cô cũng nhận, cô chỉ là không muốn buồn vì những người không yêu thương mình.
Tần Viêm chiều nay phải trở về trường, Khương Nguyễn nghe theo sắp xếp của anh, đi theo dõi bảo mẫu nhà họ Lộ, thấy Lộ Tư Tĩnh không trở về trường mà cùng bảo mẫu đi chợ mua rau, đến quầy thịt lợn sắp đóng cửa, mẹ của Mộ Tuyết Hội xem tay cho Lộ Tư Tĩnh, sau hơn mười phút trò chuyện, bảo mẫu mua hai cân thịt, sau đó Lộ Tư Tĩnh trở lại trường.
Khương Nguyễn gọi điện thoại báo lại cho Tần Viêm, “Sợ họ phát hiện nên không dám lại gần, không nghe thấy họ nói gì, nhưng em thấy Lộ Tư Tĩnh khi đi có vẻ như đã quyết định điều gì đó.”
“Đừng theo nữa.” Tần Viêm quyết đoán, “Đi tìm anh cả, bảo anh ấy theo dõi bảo mẫu là có thể bắt được Lộ Tại Cường.”
Cúp điện thoại, Khương Nguyễn lập tức đi tìm anh cả, kể lại lời của Tần Viêm cho anh cả, cũng thú nhận tất cả mọi chuyện trong những ngày qua.
“Anh ơi, Tần Viêm nói trước khi Lộ Tại Cường bỏ trốn chắc chắn sẽ gặp bảo mẫu một lần nữa, các anh theo dõi bảo mẫu sẽ bắt được hắn, anh hỏi lý do em cũng không biết đâu, em đi đây.”
Hàn Trường Phong vừa tức vừa hận, thực sự muốn bắt Tần Viêm đến đánh một trận, nhưng bây giờ việc bắt kẻ trốn chạy quan trọng hơn, anh ấy ngay lập tức báo cáo và sắp xếp kế hoạch.
Một bên khác, Lộ Tư Tĩnh tìm đến giáo viên cố vấn, nói rằng cô ta phát hiện bố mình che giấu tội phạm, ông nội mình nhận hối lộ, cô ta quá đau khổ, muốn bỏ học.
Giáo viên cố vấn tư vấn tâm lý cho cô ta, nói rằng đây không phải lỗi của cô ta, gia đình là thứ cô ta không thể chọn, nhưng tương lai cô ta có thể chọn, khuyến khích cô ta vì đại nghĩa mà quên lợi ích gia đình, cố gắng xin được miễn tội.
…
Sáng thứ Hai, Khương Nguyễn cùng với Tần Ngạo đã lấy lại được lòng tin, đến làng Hạ Hà. Tần Ngạo tìm ông trẻ, đề xuất thuê một phần núi nhưng bị từ chối, ông trẻ nói có một người ngoại tỉnh sẵn sàng trả sáu trăm đồng một năm, yêu cầu Tần Ngạo phải trả thêm tiền.
Thực ra không hề có người ngoại tỉnh nào cả, ủy ban làng chỉ muốn đòi thêm tiền, nhưng giá thị trường thuê núi hoang một năm là ba trăm đồng, mức giá kia Tần Ngạo thực sự không thể chấp nhận, nó cao gấp đôi.
Việc này khiến Tần Ngạo cảm thấy rất khó chịu, vì cảm giác như bị “chặt chém” ngay trong chính gia đình mình, anh ta liền rủ Khương Nguyễn đi.
Tần Ngạo xin lỗi Khương Nguyễn, “Ông tôi trước đây rất chăm sóc các bác ở quê nhà, không ngờ họ lại đòi tăng giá, xin lỗi nhé, tôi không giúp cô thuê được ngọn núi rồi.”
Thực ra, Khương Nguyễn chọn làng Hạ Hà là vì nghĩ đến đây là quê hương của nhà họ Tần, muốn dẫn dắt bà con quê nhà cùng phát tài, “nước phù sa không chảy ruộng người ngoài” mà.
Nhưng họ không biết trân trọng, thôi kệ, xã Đại Loan có biết bao nhiêu làng, đổi sang làng khác thôi.
Khương Nguyễn nói: “Chúng ta đổi sang làng khác xem sao, có lẽ dễ thương lượng hơn.”
Trong lúc hai người đi ngang qua làng Đại Loan, họ thấy làng đang tổ chức cuộc họp cộng đồng lớn. Chu Bẩm Thăng thấy họ đến, mừng rỡ tiến lên chào đón, hỏi có phải họ đến thu mua trứng gà không?
“Bọn em phải chia làng, hôm nay không bán trứng gà được.”
“Chia làng? Tại sao lại phải chia làng?” Khương Nguyễn tò mò hỏi.
Tiểu Thăng nói rằng làng Đại Loan trước đây từng sáp nhập với làng Trình Gia, nhưng nay đã chuyển sang mô hình bao cấp từng hộ, vấn đề về tài sản tập thể đã phát sinh nhiều tranh chấp. Hiện tại, ủy ban làng đều do người làng Trình Gia đảm nhiệm, họ đều mang họ Trình, khiến cho cư dân làng Đại Loan trước kia chịu nhiều thiệt thòi.
Trước đây, việc phân chia điểm công trong tập thể đã không công bằng, hôm nay khi tái phân chia đất đai, lúc rút thăm, ủy ban làng đã gian lận, phân phối những thửa đất tốt nhất cho những hộ mang họ Trình, khiến làng suýt chút nữa đã xảy ra xô xát.
Trước đây, ủy ban làng Đại Loan đã cùng ký tên gửi đơn lên xã, huyện yêu cầu tách làng, Đại Loan vẫn là Đại Loan, Trình Gia vẫn thuộc về Trình Gia. Việc phân chia ranh giới làng đã gây tranh cãi nhiều ngày, và hôm nay, dưới sự chứng kiến của cán bộ xã, ranh giới làng đã chính thức được xác định.
Khương Nguyễn hỏi Tần Ngạo, “Sau khi tách làng, chúng ta có thể tìm một ngọn núi thuộc về làng Đại Loan mới không?”
Tần Ngạo cảm thấy đề xuất này khả thi, “Vậy chúng ta cứ chờ xem, đợi khi mọi thứ được phân chia xong thì tìm ủy ban làng Đại Loan mới để thương lượng, tránh bị người khác chen ngang.”
Dưới sự chứng kiến của cán bộ xã, làng Đại Loan được chia thành hai làng tự nhiên mới là Đại Loan và Trình Gia. Làng Trình Gia nhận được những thửa đất tốt nhất, còn lại những khu đất hoang sơ, rừng núi và góc cạnh cho làng Đại Loan mới. Về tài sản tập thể, cơ sở của hợp tác xã, làng Đại Loan mới cũng chỉ nhận được phần tồi tệ.
Nhưng cư dân làng Đại Loan mới đã quá mệt mỏi với việc bị người làng Trình Gia bắt nạt, nên đã đoàn kết chống lại, quyết tâm tách làng.
Làng Đại Loan mới thành lập ủy ban làng, chức vụ trưởng làng được một người cao tuổi đáng kính trong làng đảm nhiệm, còn chức vụ bí thư chi bộ do một đảng viên từng bị thương xuất ngũ - Chu Thành Trung, đảm nhiệm.
Khương Nguyễn bày tỏ mong muốn được thuê một ngọn núi của làng Đại Loan mới với Chu Thành Trung. Khu núi này tốt, có hồ và suối, núi còn có một số loại nấm và sản vật, nhưng những thứ này bán không được giá, chia cho cả làng cũng không được bao nhiêu tiền, do đó làng Trình Gia thà không lấy núi cũng muốn giữ lấy đất đai tốt.
Chu Thành Trung tưng được Khương Nguyễn chữa trị cánh tay, không thể làm việc nặng nhưng cuộc sống vẫn không thành vấn đề, ông ấy biết ơn trong lòng, nhưng việc của làng cần phải được tập thể quyết định.
Ông ấy đã mời trưởng thôn, kế toán và tổ trưởng của sáu tổ sản xuất đến ủy ban làng đổ nát, nói về việc cho thuê núi. Ủy ban làng của làng Đại Loan mới không có thu nhập tập thể nào, việc có người đến thuê núi giống như cơn mưa rào đúng lúc cho làng.
Sau khi thảo luận, Chu Thành Trung đã thể hiện ý kiến tập thể của làng, đồng ý ký kết hợp đồng ba mươi năm, nhưng lần đầu phải trả tiền thuê mười năm, mỗi năm sáu trăm đồng, tổng cộng sáu nghìn đồng. Sáu nghìn đồng ở thành phố có thể mua được một căn nhà nhỏ, điên rồi, chạy xuống nông thôn thuê núi, mất bao nhiêu năm mới kiếm lại được?
Tần Ngạo khuyên Khương Nguyễn, “Hay là chúng ta đi xem làng khác?”
Ủy ban làng của làng Đại Loan mới thiếu tiền, Chu Thành Trung muốn thúc đẩy việc này, giải thích một cách nỗ lực: “Chúng tôi thực sự không phải đang ngồi đất đòi giá cao, ngọn núi này màu mỡ, hồ nước kia có thể nuôi vịt, còn nhiều cá nữa, hai tháng nữa là có thể bắt đầu đánh bắt, vào mùa xuân năm sau, rau dại, nấm, măng ở núi, tất cả đều là tiền, những thứ này đều thuộc về các cô.”