Hôm nay, làng Trình Gia và làng Hạ Hà cũng đến xem náo nhiệt. Làng Trình Gia sau khi tách làng thì chiếm được lợi thế, không quên chế giễu vài câu:
“Cứ nhất quyết chia làng, hạt giống từ trạm hạt giống thì có đủ, nhưng không có đủ phân bón và thuốc trừ sâu, năm nay lại mất mùa, thật là khổ, nếu các anh nhận lỗi, bãi nhiệm ủy ban làng hiện tại, làng Trình Gia của chúng tôi có thể thử xem xã có chấp nhận cho hợp làng lại hay không.”
Dân làng Đại Loan mới, phần lớn trước đây đều không ký đơn tố cáo Tuân Lực, vẫn đồng lòng với nhau.
“Làng Đại Loan của chúng tôi dù phải c.h.ế.t đói, cũng không sáp nhập với làng Trình Gia của các người.”
Một vài người họ hàng xa của nhà họ Tần ở làng Hạ Hà cũng đến xem cuộc vui, thì thầm với nhau, “Hôm nay thằng nhóc Tần Ngạo kia không đến rồi chăng?”
“Ông trẻ tự mình đến thành phố ngồi chờ, Tần Ngạo chỉ có thể đến làng Hạ Hà để thuê núi thôi.”
“Tần Ngạo đúng là lòng dạ độc ác, không thuê núi của quê mình với giá sáu trăm đồng, lại chạy đến làng Đại Loan để thuê, đây là việc làm mất mặt làng Hạ Hà của chúng ta.”
...
Tại nhà họ Tần, Tần Ngạo vừa chuẩn bị ra cửa thì ông trẻ ở quê đến, ông trẻ và ông của Tần Ngạo cùng một thế hệ, Tần Ngạo cũng chỉ có thể mời ông trẻ vào nhà.
Ông trẻ không nói chuyện với Tần Ngạo, chỉ hỏi bà cụ Hà, “Chị dâu, nhà mình định thuê núi, chưa nói đến chuyện không mang lại lợi ích gì cho quê nhà, lại còn đi sang làng Đại Loan làm mất mặt nhà họ Tần chúng ta, đằng nhà này định cắt đứt quan hệ với quê à?”
Tần Ngạo tức giận đến mức không muốn nói chuyện. Ngọn núi ở làng Đại Loan không phải là núi hoang, có hồ, có suối, có sản vật núi, dù giá cao gấp đôi, nhưng những sản vật đó có thể bù đắp lại.
Ông trẻ rõ ràng là không nói lý lẽ, người nhà lại đi lừa gạt người nhà, đòi nt phải bỏ ra sáu trăm đồng để thuê lại mảnh đất hoang, không bỏ tiền ra thì bị coi như vong ân phụ nghĩa.
Phải rõ ràng một điều, từ trước tới nay, ông nội vẫn luôn chăm sóc cho những người thân ở quê nhà, nếu nói về việc vong ân phụ nghĩa, thì phải nói đến đám khốn nạn không biết đủ ở quê kia.
Bà cụ Hà trong lòng đã sớm không kiên nhẫn với những người thân ở quê luôn đòi hỏi quá mức, ngay từ những năm đầu, một nửa lương của ông cụ đã được gửi về quê để hỗ trợ, bây giờ họ vẫn muốn “hút máu” cháu trai.
Bà cụ Hà đau khổ nói: “Chú nó ơi, gia cảnh của chúng tôi có lẽ chú chưa rõ, Tần Ngạo còn dám nói ra chuyện thằng hai không phải ruột thịt, bây giờ chúng tôi không quản lý được nữa, còn có cô em dâu kia, cô ta khi tức giận thì ai cũng đánh, chúng tôi không dám chọc vào.”
Mẹ của Tần Ngạo nói: “Nếu không chú hãy giảm giá xuống ba trăm đi, cháu sẽ nói với Tần Ngạo xem xét lại quyết định.”
Bà cụ Hà tức giận đến nỗi mắt trợn ngược, đứa con dâu ngốc nghếch này, mảnh đất hoang có thể so sánh được với đất của làng Đại Loan sao, bà cụ mắng: “Chú còn chưa ăn sáng đâu, sao chị không đi chuẩn bị đi!”
Khương Nguyễn đứng chờ ở cửa không kiên nhẫn nữa, chạy vào thúc giục: “Chúng tôi đã ký kết thỏa thuận với làng Đại Loan, ai không ký hợp đồng sẽ phải bồi thường gấp ba, làng Hạ Hà đưa ra mười tám nghìn tiền bồi thường, chúng tôi sẽ hủy hợp đồng và chuyển sang làng Hạ Hà để ký kết.”
Bồi thường gấp ba? Số tiền bồi thường hơn mười nghìn khiến bà cụ Hà tin là thật, vội vàng không kịp xử lý mâu thuẫn với Khương Nguyễn, “Vậy hai đứa còn chờ gì nữa, nhanh lên đi.”
Khương Nguyễn kéo Tần Ngạo đi.
Ông trẻ ở quê tức giận vung tay áo bỏ đi, “Được lắm, thứ bất hiếu, xem các người đi được bao xa.”
“Chú nó ơi, ăn sáng xong rồi hãy đi.” Bà cụ Hà cố ý đuổi theo tận cửa, sau đó phun ra một bãi nước bọt về phía sau lưng ông trẻ nhà họ Tần.
Lần này, bà cụ Hà cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí cảm thấy Khương Nguyễn cũng không đến nỗi đáng ghét.
Bà cụ nói với con dâu lớn: “Chị về nhà ngoại mà nói với cháu gái kia, dùng chút não đi, đừng làm liên lụy Tần Ngạo. Bây giờ ngoài kia đều đồn ầm lên, trước khi Lộ Tại Cường bị bắt, chân bị đánh gãy là do Tuân Lực làm, người như vậy có lòng thù hận rất lớn, không nên chọc vào.”
Kha Mộc Tụ trong lòng tiếc nuối, “Nó có điểm nào không tốt, còn không xứng với một người đi tù về à?”
Bà cụ Hà trợn mắt, “Chị không thể vì giúp nhà mẹ đẻ mà không quan tâm đến con trai, chị có tin không, nếu Tuân lão nhị nổi giận, có thể đánh gãy chân con chị đấy?”
“Không đến nỗi thế chứ?”
Bà cụ Hà lạnh lùng cười, “Tôi cảnh báo chị, chị có thể giúp nhà mẹ đẻ, nhưng nếu đe dọa đến Tần Ngạo, tôi sẽ bảo thằng cả ly dị chị, để khỏi bị nhà mẹ đẻ chị kéo chân.”
Kha Mộc Tụ cảm thấy vô cùng oan uổng.
...
Để đến làng Đại Loan mới phải qua làng Hạ Hà, trên đường làng, Khương Nguyễn và Tần Ngạo bị một vài người họ hàng xa của nhà họ Tần ở làng Hạ Hà chặn lại.
Họ thách thức: “Tần Ngạo, ông trẻ ra mặt mày còn không cho mặt, vẫn định đến làng Đại Loan trả tiền à?”
Sáu nghìn đồng ấy, đưa vào ủy ban làng, ít nhất một nửa có thể vào túi người nhà họ Tần.”
Tần Ngạo đang vội vã đi đường, bất đắc dĩ nói: “Đầu tiên tôi tìm đến làng Hạ Hà, là các người đẩy giá lên.”
“Nhưng, mày cũng đưa cho làng Đại Loan sáu trăm một năm, tại sao làng nhà mình lại không được?”
“Núi của làng Đại Loan không giống, đó là giá cho cả thổ sản và cá rồi!” Tần Ngạo vẫn cố gắng giải thích với người không lý lẽ.
Khương Nguyễn hôm nay không muốn đánh nhau, nói với Tần Ngạo: “Đừng đi qua làng của họ, chúng ta đi đường vòng.”
Đi đường vòng cần thêm bốn mươi phút, khi đến nơi đã là giữa trưa, các cán bộ làng Đại Loan đứng ngồi không yên, vội vàng đón họ vào ủy ban làng tồi tàn.
“Các anh cuối cùng cũng đến.”
Tần Ngạo giải thích là vì đi đường vòng nên đến muộn.
Điều này không quan trọng, quan trọng là họ có mang theo tiền không, trưởng thôn Đại Loan mới, Chu Thành Trung, đợi mà mồ hôi nhễ nhại, “Không sao không sao, đến là tốt rồi.”
Khương Nguyễn lấy túi đeo chéo xuống, kéo ra cho họ xem một túi tiền đầy, “Sáu nghìn đồng, các ông đếm xong chúng ta ký tên nhé.”
Chỉ trong vòng năm ngày ngắn ngủi, họ thực sự đã gom đủ sáu nghìn đồng.
Làng Đại Loan mới vỡ òa trong tiếng hò reo. Dưới sự hướng dẫn của cán bộ thôn, họ không cảm thấy mình bị thiệt thòi chút nào. Sản vật trên núi chia cho mỗi nhà cũng không nhiều, phần chia được nếu mang vào thành phố bán, tiền xe cộ và ăn uống còn không đủ.
Dù làng nghèo, nhưng bây giờ sau khi tách làng, họ không còn bị cán bộ làng Trình Gia lũng đoạn nữa, chỉ cần làm việc chăm chỉ một năm là cuộc sống sẽ khá lên.
Làng Trình Gia thèm muốn bọc tiền kia, nếu không tách làng, phí thuê núi sẽ do nhà họ Trình nắm giữ, như vậy chẳng khác nào của họ.