Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu

Chương 114

Bây giờ vào mùa nông nhàn, nghe nói có cá giá rẻ để mua, mỗi đội sản xuất đều có mấy người khỏe mạnh đến, hơn hai mươi người, mang theo lưới kéo lớn, lỗ lưới không nhỏ, đủ cho cá nửa cân trở xuống chạy thoát.

Sau khi lưới được thả xuống, phải đợi một ngày, đến ngày hôm sau, mọi người kéo lưới dọc theo hồ, lưới đầu tiên đã kéo lên được hơn hai nghìn cân cá lớn, có nhiều loại, cá chép trắng, cá đầu to, cá chình, cá trắm cỏ, cá lớn mười mấy cân trong lưới nước nông nhảy tưng tưng.

 

Nhiều cá lớn như vậy, khiến người dân làng Trình Gia phát thèm, trước khi chia làng, ủy ban làng đã tổ chức người dân Trình Gia tuần tra, không cho người ngoài vào hồ bắt cá, nhưng làng Trình Gia họ thì có thể.

Mười mấy đại biểu của làng Trình Gia đến đàm phán, yêu cầu ủy ban làng Đại Loan mới chia một nửa số cá cho làng Trình Gia làm quà năm mới.

 

“Cá trong hồ trước khi chia làng đã có, bây giờ bắt cá, làng Trình Gia chúng tôi đương nhiên phải chia một nửa.”

Dân số làng Trình Gia nhiều hơn làng Đại Loan mới, đánh nhau không thể, người dân làng Đại Loan mới tức giận không thể chịu được.

Tần Ngạo cũng tức giận, nhưng không nghĩ ra cách giải quyết nào, “Khương Nguyễn, cô thấy đấy, ngày nay muốn làm người tốt cũng khó.”

Khương Nguyễn bước ra, đứng lên cao, nói một cách hùng hổ: “Cá này là của tôi, ai cũng có thể lấy, nhưng phải trả tiền mua. Người làng Trình Gia muốn cá, được thôi, bỏ tiền ra mà mua!”

Giá tám xu một cân, rẻ hơn so với giá bán ở thành phố, dù sông hồ có cá nhỏ và tôm, nhưng dịp Tết mỗi nhà đều muốn mua loại cá lớn này để muối, làng Trình Gia không phải ai cũng họ Trình, sau khi những kẻ gây rối muốn chiếm lợi thế đi rồi, thực sự có người dân lén lút qua mua cá về nhà.

Hơn hai nghìn cân cá, cả làng hoàn toàn có thể tiêu hóa được, vài ngày sau tiếp tục thả lưới bắt cá, người dân ở vài làng bên cạnh nghe nói cá trong hồ rẻ, buổi sáng đã đến chờ đợi, mua vài chục cân để muối cá ăn Tết.

Tần Ngạo dần nhận ra có điều gì đó không ổn, Khương Nguyễn định bắt sạch cá lớn trong hồ, chỉ để lại những con cá nhỏ dưới nửa cân.

Anh ta tỏ vẻ nghi ngờ, “Khương Nguyễn, cô định làm gì thế này?”

“Đầu xuân nuôi cá đấy, không thể để cá lớn cướp mất chất dinh dưỡng, tôi chỉ cần giống cá thôi.” Khương Nguyễn nói, “Tôi muốn nuôi một loại cá có tác dụng cường thân kiện thể, chắc chắn sẽ là thứ bán được giá.”

Tần Ngạo: “…Cô có thể bớt ý tưởng kỳ quái được không, chúng ta tiếp tục đi Bằng Thành bán quần áo, kiếm tiền không phải nhanh hơn sao?”

Đi Bằng Thành bán quần áo quả thực kiếm tiền nhanh, nhưng người làm nhiều rồi cũng mất đi lợi thế cạnh tranh.

Khương Nguyễn nói: “Tần Ngạo, anh muốn suốt đời làm người bán hàng cũ sao, anh không muốn làm một vài việc kinh doanh đặc sắc sao, nuôi gà thì sao, nuôi cá thì sao? Tôi nuôi khác với người khác, tôi có thể kiếm tiền, anh muốn cùng tôi làm hay là đi bán quần áo, anh quyết định đi.”

Nhìn những con gà con được chăm sóc cẩn thận, đầy sinh khí, nói rằng muốn bỏ đi thì thực sự là không nỡ.

Bỗng nhiên Tần Ngạo cảm thấy theo Khương Nguyễn, có thể làm ra những việc khiến người ta phải nhìn nhận.

Kiếm tiền chỉ là một phần, được mọi người kính trọng, người đàn ông nào lại không muốn chứ?

Anh ta và Khương Nguyễn mang theo hơn một trăm cân cá trở về thành phố, cá to, hơn một trăm cân chỉ có mười mấy con, Khương Nguyễn gửi một con cho bố mẹ, gửi một con cá đen cho nhà Lương Dũng, bảo anh ta nghiên cứu món cá chua, bản thân giữ lại một con cá đầu to, đầu cá rất ngon, sáu con còn lại đều để Tần Ngạo mang đi tặng người ta.

Bà Hoàng g.i.ế.c một con cá nặng hơn mười cân, đầu cá dùng nồi đất nấu với đậu phụ, đuôi cá kho tộ, thịt cá làm cá phi lê và cá viên.

Bà Hoàng nói: “Những ngày cháu đến làng Đại Loan, đã xảy ra một số chuyện. Liêu Xuân Hưng bị tuyên phạt rồi, mười mấy năm tù. Chị gái cháu đề xuất ly hôn với anh ta, tòa án cũng đã xử lý. Bà cụ Liêu không chịu nổi cú sốc, hôm trước không dậy nổi, khi mọi người phát hiện thì đã quá muộn.”

 

“Thế Đại Bảo và Tiểu Bảo thì sao?” Khương Nguyễn bất giác hỏi một câu.

Khương Kiến Xuân đã ly hôn với Liêu Xuân Hưng, bà cụ Liêu lại qua đời ngay sau khi họ ly hôn, Khương Kiến Xuân càng không có khả năng chăm sóc Đại Bảo và Tiểu Bảo.

 

“Không có họ hàng nào sẵn lòng nuôi hai đứa trẻ, đã gửi chúng đến viện mồ côi rồi.” Bà Hoàng thở dài, “Ôi, hy vọng chúng tìm được một gia đình tốt để được nhận nuôi.”

Một con cá lớn được chế biến thành bốn món, Khương Nguyễn nuốt nước miếng, rắc hành lên đầu cá hầm đậu phụ trong nồi sứ, đang chuẩn bị ăn cơm, thì Hàn Khinh Khinh và Chung Văn Văn tay trong tay cười đùa bước vào.

“Mùi thơm quá.” Hàn Khinh Khinh tâm trạng tốt, chủ động chào hỏi Khương Nguyễn.

Hàn Khinh Khinh và Chung Văn Văn có thể trở thành bạn thân? Tiệm cá chua mở cửa ngay trước cổng trường, Chung Văn Văn quen biết qua bữa ăn à?

Thấy Khương Nguyễn không đáp lại, Hàn Khinh Khinh đùa: “Nhiều món thế, không phiền chúng tôi cùng ăn chứ?”

Ai muốn ăn cùng họ, Khương Nguyễn cảm thấy thật lạ lùng, cô mang nồi sứ trở về phòng, hỏi Bà Hoàng, “Hàn Khinh Khinh đột nhiên tỏ ra thân thiện và chủ động hòa nhã với cháu, bà cảm thấy sao?”

Bà Hoàng nói: “Cháu chỉ cần nhớ một câu, vô sự xum xoe, không phải nhờ cháu cái gì thì chính là muốn hại cháu, cách xa họ chút.”

Chờ thêm một lát, Tần Viêm đến, Khương Nguyễn nói: “Đừng mở nắp nồi, anh nói chuyện với bà nội, em đi chiên cá.”

Cá phải chiên ngay, nếu không sẽ nguội mất ngon.

Tần Viêm chuẩn bị cơm xong đặt lên bàn, kể cho bà Hoàng nghe một số chuyện thú vị ở trường, anh quay đầu thấy Chung Văn Văn đến nhà Hàn Khinh Khinh chơi, liên tưởng đến thông tin mình tìm hiểu được, nói với bà Hoàng:

“Mẹ của Chung Văn Văn là một người phụ nữ nghiêm khắc cứng cỏi, nối nghiệp cha mình mở một quán y học cổ truyền. Chung Văn Văn bất ngờ trở thành bạn thân của Hàn Khinh Khinh, điều này khiến cháu không khỏi lo lắng cho Khương Nguyễn.

Bà Hoàng không khỏi giật mình, “Chẳng lẽ họ muốn lấy bí kíp từ tay Nguyễn Nguyễn?”

“Chuyện này có khả năng, cháu sẽ nhắc nhở Nguyễn Nguyễn cẩn thận.”

Có điều, Tần Viêm biết rằng cho đến nay chưa tưng fcó bí kíp nào cả, Khương Nguyễn chỉ làm ra vẻ bí ẩn để che giấu điều gì đó.

Nhưng không lâu sau chắc chắn sẽ có công thức, những cây con có thể sống sót và phát triển vào mùa đông chính là hạt giống của công thức đó.

Khương Nguyễn mang đĩa cá chao dầu vào, ba người ăn bốn món, có Khương Nguyễn ở đây không lo thức ăn thừa. Tần Viêm không thích ăn cá, chê xương cá quá nhiều, nên viên cá là Khương Nguyễn làm cho anh. Cô múc một muỗng lớn viên cá cho anh, nhắc nhở: “Anh Tần Viêm, sau này anh đừng vì em mà xung đột với bạn bè, làm người ta ghét bỏ.”

Bình Luận (0)
Comment