Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu

Chương 123

Tần Viêm bỗng nghĩ ra điều gì đó, gọi anh ta lại, nói về suy đoán của Khương Nguyễn và dự đoán của mình, “Thẩm Thiên Minh bị đầu độc, nhân viên cửa hàng của Hàn Khinh Khinh cũng có thể là nghi phạm, anh hãy lén lút nói với anh cả Hàn, để anh ấy điều tra xem sao.”

Tần Ngạo nghiêm túc nói: “Được, về nhà anh sẽ làm việc này trước.”

 

...

Khi đã xác định được đối tượng cần điều tra, cảnh sát nhanh chóng làm rõ vụ án, nghi phạm là nhân viên trong cửa hàng của Hàn Khinh Khinh, người hàng ngày nghe Lưu Kim Vân và Khương Kiến Xuân phàn nàn về Thẩm Thiên Minh, do tình yêu và mong muốn bảo vệ Hàn Khinh Khinh, đã nuôi dưỡng một mối hận thù lớn đối với Thẩm Thiên Minh.

 

Hôm đó, Thẩm Thiên Minh và bạn học đánh nhau trong cửa hàng, theo lời khai của nhân viên, cậu ta bất chợt nảy sinh ý nghĩ nếu Thẩm Thiên Minh c.h.ế.t đi thì tốt biết mấy.

Lưu Kim Vân là người mua thuốc chuột về cửa hàng, cậu ta bỏ vào bình giữ nhiệt của Thẩm Thiên Minh, chỉ khi Thẩm Thiên Minh trở về trường học uống nước trong bình thì mới trúng độc.

Cửa hàng có thuốc chuột, thông tin này Lưu Kim Vân không thông báo cho cảnh sát.

Sự thật đã rõ, Lưu Kim Vân vẫn không đồng ý hủy hôn, mẹ Thẩm tức tối đến nỗi suýt nội thương, bà ta tìm ông cụ Thẩm để bàn bạc, “Bố ơi, con dâu như sao chổi thế kia, con tuyệt đối không cho cô ta bước chân vào nhà mình, bây giờ phải làm sao?”

“Thiên Minh nghĩ sao?” Ông cụ Thẩm hỏi.

“Sức khở không sao rồi, nhưng tinh thần vẫn u ám lắm.” Mẹ Thẩm lo lắng không chịu nổi, “Hàn Khinh Khinh ve vãn lung tung, lại không muốn hủy hôn, con không nuốt trôi nổi.”

Ông cụ Thẩm có suy nghĩ riêng, Thẩm Thiên Minh đang ở đại học, sau này còn phải phân công việc, chuyên ngành của anh ta chủ yếu là vào công an, kiểm sát, luật, danh tiếng không được vấy bẩn.

Ông ấy thở dài nói: “Chuyện đã đến nước này, ít than phiền lại, nghĩ cách giải quyết, ra ngoài thái độ phải khiêm tốn một chút, phải thể hiện sự khoan dung, để mọi người thông cảm, hiểu cho Thiên Minh. Nói câu nghe không hay, con trai nhà mình cố gắng chịu đựng, bốn năm đại học, lại bận rộn vài năm nữa với sự nghiệp. Nếu Lưu Kim Vân thật sự muốn kéo dài, chúng ta sẽ cùng bà ta kéo dài.”

Mẹ Thẩm vừa nghĩ đúng là đạo lý này, giận dữ nói: “Lưu Kim Vân quá ích kỷ, bà ta vì con cái, con cũng vì con cái, đừng trách con ăn miếng trả miếng.”

Đã đưa ra quyết định, bà ta hạ mình xuống, lần đầu tiên dẫn Hàn Khinh Khinh đến tham dự tiệc của bạn bè, bề ngoài là làm đẹp mặt, lời nói lại giống như vì Hàn Khinh Khinh, thực chất là để mọi người thấy rõ ai là người quá đáng.

“Khinh Khinh còn trẻ không hiểu chuyện, không hiểu được việc học của Thiên Minh quan trọng, không thể ngày nào cũng ở bên cạnh cô bé. Không sao, tôi có thể dạy mà, lần này may mà Thiên Minh được cứu về, nếu không Khinh Khinh sẽ phải gánh tiếng sát chồng khắc phu.”

“Con bé cứu người vô gia cư là tốt bụng, nó cũng không biết đứa lang thang kia sẽ báo thù.”

“Gia đình chúng tôi sẽ không chủ động hủy hôn.” Mẹ Thẩm mỉm cười nhìn Hàn Khinh Khinh, “Khinh Khinh là cô gái dịu dàng xinh đẹp như vậy, có rất nhiều chàng trai xuất sắc thích cô bé, nếu con bé thay đổi ý định, gia đình chúng tôi lúc nào cũng sẵn lòng chấp nhận con bé đề xuất hủy hôn.”

Thái độ của mẹ Thẩm khiến người ta cảm thông với những gì nhà họ Thẩm đã trải qua, ngầm hạ thấp Hàn Khinh Khinh và mẹ cô ta thành không đáng một xu.

Hàn Khinh Khinh không những không hòa nhập được vào thân thích nhà họ Thẩm, mà còn bị cô lập, các bậc bề trên không đánh giá cao, bạn bè cùng trang lứa không thích.

 

Cô ta nghĩ mãi, dường như trong số bạn bè của mình, chỉ có Mộ Tuyết Hội có thể an ủi cô ta.

Cô ta đầy nghi ngờ tìm đến Mộ Tuyết Hội, “Mẹ và chị tớ nói, sau này tớ không thể tìm được ai tốt hơn Thẩm Thiên Minh để kết hôn, càng vào lúc này càng không thể hủy hôn, Hội Hội, cậu nghĩ tớ giờ phải làm sao?”

 

Dựa theo quan hệ xã hội của Hàn Khinh Khinh trong kiếp trước, thực sự không có ai xuất sắc hơn Thẩm Thiên Minh, mẹ và chị cô ta cũng không nói sai.

Cửa hàng cá chua của Hàn Khinh Khinh gặp phải sự cố, chỉ có thể đóng cửa, cô ta và chị mình muốn mở cửa hàng mới, chỉ có thể chọn một nơi xa hơn, cửa hàng của Mộ Tuyết Hội bớt đi một đối thủ cạnh tranh.

Trước đó Mộ Tuyết Hội đã quyết tâm, chỉ coi Hàn Khinh Khinh là bạn bề ngoài, nhưng bây giờ Hàn Khinh Khinh không còn là mối đe dọa với cô ta, người bạn tên là Chung Văn Văn mà cô ta kết giao, có vẻ bà mẹ đã hiểu rõ công thức thuốc bí mật của Khương Nguyễn.

Tần Viêm có thể đứng lên được, có lẽ liên quan đến công thức đó. Mộ Tuyết Hội trùng sinh, cũng giống như mẹ của Chung Văn Văn, biết rằng việc nghiên cứu ra loại thuốc này sẽ có giá trị kinh tế to lớn, cô ta cũng muốn tham gia.

Vì vậy, cô ta quyết định vẫn nên duy trì mối quan hệ tốt với Hàn Khinh Khinh.

Mộ Tuyết Hội khuyên nhủ: “Khinh Khinh, bây giờ cậu còn trẻ, không cần phải vội vàng quyết định muốn làm gì. Nhưng cậu cần phải tự nâng cao bản thân, kiếm tiền hay học hành cũng được, đừng đứng yên một chỗ, còn những việc khác hãy để thời gian trả lời.”

“Nếu cậu thấy những gì tớ nói cậu không hiểu, cậu có thể hỏi Chung Văn Văn, không phải cô ấy là bạn của cậu sao? Một ngày nào đó rủ cô ấy ra ngoài, chúng ta cùng đi ăn, tớ sẽ tư vấn cho cậu.”

...

Hàn Khinh Khinh mời Chung Văn Văn và Mộ Tuyết Hội đi ăn cùng nhau. Chung Văn Văn bỗng nhiên cảm thấy ấn tượng với Mộ Tuyết Hội. Cô ta nghĩ nếu mình là Mộ Tuyết Hội, bị bạn thân mở cửa hàng cá chua cạnh tranh đối diện, cô ta sẽ không bao giờ giao tiếp với người đó nữa.

Nhưng Mộ Tuyết Hội quá rộng lượng, dù đã xa cách một thời gian, nhưng vào lúc Hàn Khinh Khinh gặp khó khăn, cô ta vẫn sẵn lòng làm bạn và an ủi đối phương.

Người như vậy đáng để kết giao, vì vậy Chung Văn Văn vui vẻ đồng ý lời mời ăn cơm, quyết định sẽ kết bạn với Mộ Tuyết Hội.

Tần Viêm đi học, không có nhiều thời gian rời trường, trước đó đã nhờ Lương Dũng sắp xếp người theo dõi Chung Văn Văn và mẹ cô ta. Lần này trở về đã có tin tức.

Anh ghé qua quán nướng của Lương Dũng, thiết kế và menu của quán nướng đều do anh tư vấn cho Lương Dũng, Lương Dũng luôn muốn chia lợi nhuận cho anh, nhưng Tần Viêm không nhận.

Mối quan hệ của họ đã đến mức không cần phải nói lời cảm ơn.

Lương Dũng nói: “Anh Viêm, anh đúng là biết trước mọi chuyện, mẹ của Chung Văn Văn thực sự thông minh. Bà ta muốn tìm hiểu về trang trại nuôi và đất trồng, không tìm đến dân làng Đại Loan mà lại tìm đến trưởng thôn của làng Trình Gia, người có mối thâm thù với làng Đại Loan, nhờ họ để ý thông tin. Cây thuốc mất tích của chị dâu, thực sự ở nhà Chung Văn Văn, mẹ cô ta trồng ra được mầm thế hệ thứ hai, đã cao nửa thước, nhưng lạ cái là không có mùi thơm.”

Bình Luận (0)
Comment