Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu

Chương 153

Mộ Tuyết Hội bực bội trong lòng, gia đình anh ta giàu có không phải do anh ta kiếm được, chỉ là sinh ra đã có một ông bố tốt mà thôi, nếu không phải bố bảo anh ta đến nội địa đầu tư, ai lại muốn phí thời gian với người kiêu căng này.

Cô ta xin lỗi: “Ở nội địa cũng có người xấu, tôi sợ anh bị lừa, vậy khi ăn xong, tôi sẽ đến đưa anh về khách sạn quốc tế.”

“Không cần, tôi tự mình về, an ninh ở nội địa tôi thấy rất tốt, không nguy hiểm như cô nói.”

Hạ Tử Kỳ gọi vịt quay, anh ta đã thử vịt quay ở vài nơi, vịt quay giá mười và mười lăm tệ của Phúc Vận Lâu anh ta đều đã thử, vịt quay giá mười lăm tệ có hương vị đặc biệt, không nơi nào sánh được.

Ông chủ Thường mở cửa phòng riêng, tặng miễn phí một nồi canh xương vịt, nở nụ cười lấy lòng, nói: “Anh Hạ, bà chủ Khương hỏi hôm nay tâm trạng anh thế nào, có muốn gặp mặt nói chuyện không?”

“Khương Nguyễn?” Hạ Tử Kỳ không chắc ý định của Khương Nguyễn, “Tại sao cô ấy muốn gặp tôi?”

“Sao anh không gặp mặt rồi tự hỏi cô ấy?”

 

“Được thôi.” Ăn một mình thật buồn chán, Hạ Tử Kỳ muốn nghe những suy nghĩ cao siêu của Khương Nguyễn.

Khương Nguyễn chủ động tìm đến Hạ Tử Kỳ, muốn dứt khoát mọi chuyện.

Nhân viên bưng bộ bát đũa mới tới, đóng cửa lại, Thường Phúc Tường còn dặn dò không để ai làm phiền.

“Tôi có thể ăn cùng anh được không?” Khương Nguyễn hỏi.

Hạ Tử Kỳ gật đầu, “Cô Khương, cô tìm tôi có việc gì?”

 

Khương Nguyễn nói: “Tôi muốn làm một thỏa thuận với anh.”

Hạ Tử Kỳ dùng bánh tráng cuốn vịt quay, từ tốn đưa lên miệng, ăn xong mới dùng khăn ăn lau khóe môi rồi mới mở lời, “Ồ, thỏa thuận gì vậy?”

Cách ăn của anh ta không thể chê vào đâu được, Khương Nguyễn không làm được như vậy, cô thích dùng da vịt quay giòn nhúng đường trắng ăn.

Cô nói: “Anh đầu tư cho ai cũng được, nhưng đừng đầu tư vào bất kỳ việc kinh doanh nào của Thường Lâm Yến, nếu anh đồng ý, tôi sẽ chữa bệnh cho anh, có thể chữa khỏi cho anh.”

Cô đã sử dụng mánh này trong cuộc cạnh tranh với Tuân Lực, hiệu quả rất tốt.

Thực ra đầu tư cho ai không quan trọng, nhưng Thường Lâm Yến hứa hẹn công ty dược sinh học của mình có tương lai rất lớn, bà cũng đã hứa sẽ có Thần Thảo Hoa độc quyền.

Hạ Tử Kỳ nói: “Thể trạng yếu đuối của tôi là bẩm sinh, các danh y ở Hương Cảng đều không chữa được, tôi không tin lời cô.”

Khương Nguyễn để bát đũa xuống, lau miệng, quyết định nói: “Anh Tần Viêm khuyên tôi đừng quan tâm nhiều đến chuyện của anh, nhưng bây giờ Thường Lâm Yến đe dọa đến tôi, tôi phải phản công. Thể trạng hư nhược của anh là do bị trúng độc từ nhỏ, quả của Thần Thảo Hoa có tác dụng giải độc, tất cả các quả đều ở trong tay tôi, Thường Lâm Yến không thể chữa khỏi cho anh.”

Bị trúng độc? Hạ Tử Kỳ càng không tin, “Ai có thể đầu độc tôi mỗi ngày trong suốt hơn hai mươi năm?”

Khương Nguyễn nói: “Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai bây giờ, có muốn chữa trị những độc tố tích tụ trong cơ thể không, suy nghĩ kỹ rồi hãy đến tìm tôi.”

Khương Nguyễn vừa đi, Hạ Tử Kỳ đã cảm thấy không thể nuốt nổi thức ăn. Sức khỏe của anh ta suy giảm là do bị trúng độc, mà các danh y ở Hương Giang không nhận ra được, chỉ có Khương Nguyễn mới thấy?

(*Hương Giang: Hồng Kông.)

Hay là các danh y ở Hương Giang biết nhưng không nói…

Về việc hợp tác đầu tư với Thường Lâm Yến, dự án kế hoạch anh ta đã gửi về nhà, bố rất quan tâm, yêu cầu anh ta mang mẫu Thần Thảo Hoa về.

Bố anh ta có những thủ đoạn thâm độc, không kém cạnh gì Thường Lâm Yến. Nếu phía Hương Giang có thể tái tạo được Thần Thảo Hoa, đội ngũ nghiên cứu ở đó mạnh hơn ở nội địa, họ sẽ nhanh chóng phát triển được một loạt thuốc và sản phẩm chăm sóc sức khỏe.

Dự định đã được đặt ra, nhưng bệnh của mình vẫn cần được chữa trị.

Hạ Tử Kỳ rơi vào tình thế khó xử, thậm chí mất hết cảm giác thèm ăn với món vịt quay mà mình yêu thích, thanh toán tiền rồi ra về.

Mộ Tuyết Hội đã đợi từ lâu, khi thấy Hạ Tử Kỳ, cô ta vội vàng chào đón,“Anh Hạ, anh muốn về khách sạn hay đi dạo một chút? Có một số ngõ cổ rất đẹp đó.”

Hạ Tử Kỳ đáp: “Về khách sạn thôi, nhưng tôi muốn đi bộ về.” Anh ta muốn hỏi Mộ Tuyết Hội về tình hình của Khương Nguyễn.

Mộ Tuyết Hội sẵn lòng đi cùng, Hạ Tử Kỳ vào nhà hàng còn cô ta chờ bên ngoài, thấy Khương Nguyễn vào, lòng lo lắng, hỏi: “Anh Hạ, Khương Nguyễn đến tìm anh phải không?”

Hạ Tử Kỳ không thích bị người khác dò xét và theo dõi, kìm nén sự bực bội, “Tôi không gặp cô ấy, không biết cô ấy đến nhà hàng làm gì. Các người ở Hồi Xuân Đường không thân thiện với Khương Nguyễn đúng không, cô ấy làm gì vậy?”

Không gặp được Khương Nguyễn thì tốt rồi, Mộ Tuyết Hội thực sự hơi sợ.

Hạ Tử Kỳ không phải là người ngốc, nếu cố tình bôi xấu Khương Nguyễn, anh ta không tin.

Mộ Tuyết Hội nói: “Anh cũng thấy rồi đấy, Khương Nguyễn không có EQ cao, không ai có thể làm bạn với cô ta, thêm vào đó là cạnh tranh kinh doanh, mối quan hệ không tốt là điều bình thường.”

“Ồ.” Hạ Tử Kỳ trầm tư suy nghĩ, làm sao Khương Nguyễn có thể nhận ra anh ta bị trúng độc. Anh ta không muốn thông qua Mộ Tuyết Hội để giới thiệu bác sĩ kiểm tra, giờ anh ta thậm chí không còn tin tưởng vào tài xế của mình nữa.

Mộ Tuyết Hội nhìn mặt đoán ý, thấy Hạ Tử Kỳ dường như lại đang suy nghĩ điều gì đó, hỏi: “Anh Hạ, chúng tôi đã ký kết hợp đồng thuê đất với làng Hạ Hà, loạt cây giống đầu tiên đã được trồng xuống. Anh muốn đi xem không?”

“Đi xem thử cũng được.”

“Vậy ngày mai tôi đến đón anh nhé?”

“Được.” Hạ Tử Kỳ muốn đi xem những cây giống Thần Thảo Hoa huyền bí, Khương Nguyễn nói rằng hoa của cô khi nở và kết trái là thứ đáng để xem và so sánh.

...

Thường Lâm Yến dùng danh nghĩa của một đệ tử, thuê đất ở làng Hạ Hà để trồng Thần Thảo Hoa. Hôm nay, còn có nhà đầu tư đến thị sát, Khương Nguyễn nghe tin, hàng chục người ở làng Trình Gia cầm cuốc và gánh đến làng Hạ Hà gây rối.

Khương Nguyễn muốn qua đó xem xét, Tần Ngạo lo lắng, “Hai làng này nếu không xử lý tốt có thể xảy ra ẩu đả, cô phải cẩn thận.”

Khương Nguyễn nói: “Tôi muốn đi xem cây giống của họ, biết rõ là vô dụng, tại sao họ còn muốn trồng chứ?”

Khương Nguyễn đến làng Hạ Hà, thấy nhà họ Trình của làng Trình Gia và nhà họ Tần của làng Hạ Hà bắt đầu xung đột.

Người nhà họ Trình mắng Trình Vãn Hà phụ bạc, “Nếu không có nhà họ Trình giúp Thường Lâm Yến, cô làm sao có thể được bà ta nhận làm đệ tử, bây giờ học xong không nói đến báo đáp gia đình, còn chạy đến làng Hạ Hà thuê đất. Chẳng lẽ làng Trình Gia không có đất cho các cô trồng thảo dược sao?”

Trình Vãn Hà bị đánh, khóc vì oan ức, “Quyết định của sư phụ, tôi biết làm sao?”

Người làng Trình Gia muốn phá hủy mầm thảo dược, hai làng bắt đầu xung đột, Khương Nguyễn lợi dụng lúc họ không chú ý, nhặt vài cây giống bị đạp hỏng rồi nhanh chóng rời đi.

Về đến nơi, cô ném những cây giống cho Tần Ngạo, “Chúng vô dụng, không có tác dụng, việc Thường Lâm Yến thuê đất trồng chắc chắn chỉ là để lừa tiền đầu tư từ Hạ Tử Kỳ.”

Không trách hợp đồng thuê đất chỉ ký kết ba năm, chỉ là để lừa đầu tư, tối đa chỉ trồng một mùa trong năm nay.

Tần Ngạo trồng lại những cây giống vào khu vườn nhà mình, đợi khi chúng nở hoa và kết trái để so sánh, anh ta nói: “Làng Trình Gia và làng Hạ Hà, cuộc ẩu đả này cuối cùng cũng vô ích.”

 

Từ xa, tiếng còi xe cảnh sát vang lên liên hồi, có lẽ ai đó đã gọi cảnh sát. Lần này, có thể các cán bộ thôn của hai làng sẽ bị xử lý?

Khương Nguyễn đi đến phòng ấp để kiểm tra gà con và vịt con. Trong đợt này, có hai nghìn con đặc biệt, được giữ lại làm gà giống và vịt giống. Một khi ấp nở thành công, trứng đẻ ra từ gà giống và vịt giống sẽ không cần phải ấp nở bằng năng lực đặc biệt nữa.

 

Vừa ra khỏi phòng ấp, Hạ Tử Kỳ đến, Mộ Tuyết Hội vẫn đi theo, sao lại giống như đang dẫn theo một con ch.ó vậy?

Hạ Tử Kỳ muốn xem cơ sở trồng trọt của Khương Nguyễn, cười nói: “Bà chủ Khương, cô đã nói tôi có thể đến tham quan bất cứ lúc nào, không biết lời nói đó còn giá trị không?”

“Anh có thể đi cùng tôi.” Khương Nguyễn chỉ vào Mộ Tuyết Hội, “Nhưng cô ta không thể vào khu trồng trọt của tôi.”

“Vậy phiền cô Mộ đợi bên ngoài một chút nhé.” Hạ Tử Kỳ nói.

Xung quanh cơ sở trồng trọt được đào một con rãnh rộng hai mét, mỗi hướng có một cây cầu làm từ bảng tiền chế, bên cạnh cầu có nhà gỗ tạm thời cho người gác đêm ở, mỗi người nuôi hai con ch.ó lớn, bình thường không có người ngoài nào có thể vào được cơ sở trồng trọt.

Cơ sở trồng trọt được chia thành nhiều khu, mỗi khu có các giai đoạn phát triển khác nhau, mỗi khu dược liệu đều tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng, dễ chịu, không thể tổng hợp được bằng phương pháp hóa học.

Trước đó, Mộ Tuyết Hội dẫn Hạ Tử Kỳ đến làng Hạ Hà, thấy quy mô không thể sánh bằng khu của Khương Nguyễn, mầm non ở đó không có mùi thơm.

Hạ Tử Kỳ có hiểu biết nhất định về Thường Lâm Yến, bà ta có tinh thần kiên cường, năng lực cũng đủ, nếu đến bây giờ bà ta vẫn không thể kiểm soát được việc nuôi cấy giống, điều đó chứng tỏ phương pháp của bà ta đã được sử dụng hết mà không thành công.

Dù Hạ Tử Kỳ mang mẫu về, cũng không tìm được đội ngũ nào ở Hương Giang có thể phát triển thành công.

Đứng trong cơ sở trồng trọt, anh ta cảm thấy tinh thần sảng khoái, không kìm lòng được mà hạ giọng nói: “Bà chủ Khương, dược liệu tốt như thế này mà dùng để cho gà ăn thật là lãng phí, thà rằng nghiên cứu phát triển y dược, tôi có thể cung cấp đội ngũ kỹ thuật, nếu thủ tục trong nước khó khăn, cô có thể đến Hương Giang trồng trọt, nghiên cứu, sản xuất.”

Khương Nguyễn nói: “Nếu một người ngoại tỉnh như tôi đến đó, có thể sẽ bị lợi dụng tận xương, thậm chí còn có thể bị đe dọa tính mạng. Không, tôi sẽ không đi. Ở trong nước rất tốt, tôi không ngại phải chờ thêm vài năm nữa.”

Hạ Tử Kỳ không còn cách nào khác, đành phải tìm cách khác.

Anh ta có chút tin tưởng vào Khương Nguyễn, hỏi: “Làm sao bạn biết cô bị trúng độc, chứ không phải là cơ thể hư nhược?”

Khương Nguyễn trả lời: “Độc của anh, vừa là độc lại vừa là thuốc. Anh đã đến nội địa khoảng một tháng rồi phải không? Theo lý, nếu không tiếp tục dùng thuốc, anh sẽ đau đớn không chịu nổi. Nhưng Thường Lâm Yến đã lấy trộm thuốc của tôi, vô tình làm chậm quá trình, anh cứ chờ thêm vài ngày nữa, cơ thể chắc chắn sẽ trở nên khó chịu. Lúc đó hãy đến tìm tôi, tôi sẽ chữa trị cho anh.”

Bình Luận (0)
Comment