Những ngày này cô ta nhìn thấy nghe thấy, vượt quá sự tưởng tượng của mình, chỉ tạm thời sống ở làng vài năm, việc xây dựng và trang trí nhà cửa tiêu tốn đến trăm ngàn, nhiều thứ cô ta chưa từng thấy.
Hàn Khinh Khinh mắt sáng rực, nói: “Mẹ, mẹ biết không, anh rể của Khương Nguyễn được tài xế đưa đi Thâm Quyến, nghe nói là đi làm thủ tục, muốn đưa anh ta đến Hương Giang để mở mang tầm mắt!”
“Làm sao có thể, anh rể của Khương Nguyễn, sao anh Lương lại đối xử tốt với anh ta như vậy?” Lưu Kim Vân giật mình.
Hàn Khinh Khinh khinh bỉ nói: “Khương Nguyễn biết cách nói dối mà, nói là sẽ chữa khỏi chân cho anh Lương, còn bảo chị gái và anh rể cô ta, hai người luộm thuộm ấy đến ở biệt thự của anh Lương, anh ấy cũng đồng ý.”
Lưu Kim Vân và Khương Kiến Xuân đều biết, Hồ Chi Hoa không phải là chị gái ruột của Khương Nguyễn.
Khương Kiến Xuân ghen tỵ nói: “Họ lại được lợi rồi.”
Hàn Khinh Khinh khuyên chị gái đừng tức giận, “Tài xế và vệ sĩ của anh Lương lương hàng tháng hai ngàn! Mẹ, nếu sau này con có thể đi theo anh Lương đến Hương Giang, lương sẽ không thấp hơn con số này, mẹ cứ chờ ngày tháng tốt lành đi.”
Lưu Kim Vân vui mừng không thôi, “Khinh Khinh, vậy con phải làm tốt công việc này.”
“Vâng.” Hàn Khinh Khinh nói: “Nếu Thường Lâm Yến lại tìm đến, mẹ phải giữ thái độ, đừng tự hạ mình nữa.”
...
Thời gian hẹn với vệ sĩ Đinh Diệp Hoài còn sớm, Hàn Khinh Khinh chạy đi tìm Mộ Tuyết Hội, để chia sẻ niềm vui của mình.
Nhưng ý định của Hàn Khinh Khinh không dừng lại ở việc làm cô bảo mẫu nhỏ, cô ta muốn học theo Khương Nguyễn, một người như anh Lương, làm sao có thể lấy cô ta?
Mộ Tuyết Hội cảm thấy Hàn Khinh Khinh không nhận ra giá trị của bản thân, dội gáo nước lạnh: “Khinh Khinh, Thẩm Thiên Minh là người có điều kiện tốt nhất đối với cậu, cậu sẽ hối hận đấy.”
Hàn Khinh Khinh không vui, “Hội Hội, cậu nghĩ nhiều rồi, tớ chỉ là tìm một công việc làm bảo mẫu, dù có kết hôn, cũng không nên từ bỏ công việc. Sư phụ của cậu dạy như vậy, cậu quên rồi sao?”
Mộ Tuyết Hội khuyên nhủ vài câu, nhưng Hàn Khinh Khinh đã quyết định, cô ta không muốn khuyên nữa, đi tìm Thường Lâm Yến để nói về chuyện này, chế nhạo Hàn Khinh Khinh không biết tự lượng sức mình.
“Sư phụ nói xem, Hàn Khinh Khinh có ngốc không, tưởng anh Lương sẽ thích mình, cô ta không tự hỏi mình có gì so với Khương Nguyễn, anh Lương đến vì Khương Nguyễn cơ mà.”
Thường Lâm Yến bề ngoài tỏ vẻ tán thành Mộ Tuyết Hội, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Bà ta và Trình Vãn Hà bắt đầu bàn tán, nói: “Xem ra chúng ta vẫn lên đánh cược vào Hàn Khinh Khinh. Lỡ như sau này cô ta trở thành vợ của anh Lương, thì cũng không thể xem thường.”
Trình Vãn Hà nói: “Vậy lúc nào chúng ta nên chia phần cho Hàn Khinh Khinh? Mộ Tuyết Hội và Hàn Khinh Khinh quan hệ tốt, để cô ta đi làm được không?”
Thường Lâm Yến đáp: “Cô đi đi, cô làm việc thận trọng, trước hết hãy thăm dò ý của Lưu Kim Vân, xem Hàn Khinh Khinh có vượt qua thời gian thử việc không rồi hãy quyết định.”
Lương Thủ Dập đến được nửa tháng, Khương Nguyễn vẫn chưa bắt đầu điều trị, anh ta đợi đến nóng ruột, tìm đến Khương Nguyễn hỏi: “Cô Khương, có thể chữa được hay không cô cứ nói thật lòng, dù không thể chữa được, tôi hứa sẽ không trả thù.”
Khương Nguyễn thành thật nói: “Có thể chữa được, vì vậy, anh có thể bắt đầu tìm kiếm các bác sĩ và thuốc làm che đậy.”
Lương Thủ Dập: “Chỉ cần thêm nửa tháng nữa, việc nhà họ Hồ sẽ được giải quyết hoàn hảo, có bài học lần này, tôi tin rằng sẽ không còn ai dám giả mạo thân nhân nữa, cô có thể bắt đầu điều trị trước.”
Khương Nguyễn: “Nếu chỉ cần nửa tháng nữa là có thể giải quyết rắc rối, thì anh Lương cứ chờ đi, việc điều trị không phải là trò đùa, trong tháng đầu tiên chỉ cần nghỉ một ngày, đừng mong đứng dậy được.”
Lương Thủ Dập không có lời để đáp, trại nuôi của Khương Nguyễn nằm hết ở làng Đại Loan, những người thân cô quan tâm đều ở trong thành phố, đến lúc này, cô có lẽ không phải đang trì hoãn để chạy trốn.
Nếu đã đến đây thě phải tin tưởng, cứ chờ thêm nửa tháng nữa.
Đột nhiên, Khương Nguyễn không nói chuyện với anh ta nữa, Lương Thủ Dập nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Khương Nguyễn trở nên vui vẻ, vẫy tay về phía con đường làng bên ngoài bờ đê, gọi một tiếng “Anh Tần Viêm” và chạy lại đón.
Người đàn ông mảnh khảnh đó đối diện với hoàng hôn mà đến, cũng vẫy tay, thế là Khương Nguyễn vừa mới đối đầu gay gắt với anh ta, chạy thật nhanh về phía người đàn ông ấy.
Hôm nay là cuối tuần, tuần trước Khương Nguyễn vào thành phố, tuần này cô không đi, thì ra là chờ vị hôn phu của mình tới.
Lương Thủ Dập đã đến đây nửa tháng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Tần Viêm gặp anh ta.
Anh ta là bệnh nhân của Khương Nguyễn, Tần Viêm nói chuyện với anh ta bằng một thái độ bình thường, không quá thân thiết nhưng cũng không xa cách, tự nhiên và tự tin.
Điều này thực sự làm Lương Thủ Dập bất ngờ, bởi Tần Viêm mới chưa đến hai mươi tuổi nhưng cách nói chuyện chín chắn và điềm tĩnh giống như những người anh em, chú bác trong gia đình mình đã nắm quyền lâu năm, vượt xa sự mong đợi, khiến Lương Thủ Dập không còn coi thường nữa.
“Chị gái của Khương Nguyễn đang ở nhà tôi, tôi đã cho chị ấy nửa ngày nghỉ, mọi người gặp nhau đi.” Lương Thủ Dập hỏi.
“Cũng được.” Tần Viêm đáp lời ngắn gọn, không muốn trò chuyện nhiều với Lương Thủ Dập.
Khương Nguyễn hỏi Lương Thủ Dập, “Người yêu tôi đến, anh không mời chúng tôi đến nhà ăn một bữa sao?”
Lương Thủ Dập nhìn Tần Viêm, không hiểu ý của Khương Nguyễn. Trước đây đã mời rồi, nhưng cô nói không hòa thuận với Hàn Khinh Khinh, không muốn đến, nhưng hôm nay lại chủ động đề cập.
Tần Viêm nói: “Sao, anh Lương cảm thấy tôi không xứng hay người yêu tôi không xứng?”
Lương Thủ Dập cười, đã nghe nói về Tần Viêm là người cay nghiệt, trong những lần nói chuyện phiếm,Hàn Khinh Khinh cũng đã từng nói, Tần Viêm cay độc không ai bằng, quả nhiên là như vậy.
Anh ta nói: “Vậy thì tối nay đi, tôi sẽ bảo bảo mẫu chuẩn bị một vài món ăn ngon.”
Khương Nguyễn nói: “Không phải nói chị gái tôi được nghỉ phép sao, tôi đưa Hồ Chi Hoa đi được không, tặng anh nguyên liệu nấu ăn miễn phí.”
Giờ thì Lương Thủ Dập hiểu, bởi vì Hàn Khinh Khinh trước mặt anh ta đã nói xấu Tần Viêm, Khương Nguyễn tối nay cố tình làm khó bảo mẫu.
Khương Nguyễn pha hai tách trà Thần Thảo Hoa, cho Tần Viêm là bình giữ nhiệt của mình, còn cho Lương Thủ Dập là chén trà dành cho khách.
Lương Thủ Dập có tính sạch sẽ, bình thường không quen dùng đồ người khác đã dùng, nhưng mùi trà này thật sự quá thơm, không nhịn được hỏi: “Cô Khương, trước kia đến đây toàn là uống trà xanh thông thường, hôm nay này là trà gì?”
Khương Nguyễn giải thích: “Đây là trà Thần Thảo Hoa được hái về, giữ màu bằng cách rang và bảo quản, số lượng rất ít, chỉ khi anh Tần Viêm đến tôi mới pha một chút, hôm nay anh được hưởng lợi.”