Khương Nguyễn nói: “Có hơn một trăm người đến đây uống rượu, bây giờ không được cãi nhau, hãy giữ bình tĩnh. Lát nữa hai người có thể đến bên hồ chứa nước cãi nhau thoải mái.”
Lúc này Lương Thủ Dập thể hiện thái độ, “Cô Hàn, hôn phu của cô có ý kiến với tôi, tôi nghĩ chúng ta nên chấm dứt hợp đồng làm việc thôi. Tôi sẽ bồi thường theo thỏa thuận trong hợp đồng.”
Hàn Khinh Khinh lo sợ tột độ, anh Lương đang bắt cô ta phải lựa chọn giữa công việc và hôn phu.
…
Sau khi bữa tiệc tan, Thẩm Thiên Minh muốn nói rõ mọi chuyện với Hàn Khinh Khinh: “Không cần phải đi đâu cả, chúng ta mượn sân sau nhà của Khương Nguyễn, nói rõ mọi chuyện trước mặt vài người bạn thân, tránh sau này không có ai làm chứng.”
“Nói đi.” Hàn Khinh Khinh tức giận, “Bây giờ anh đang nghĩ gì?”
Thẩm Thiên Minh quét mắt một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Lương Thủ Dập hơi lâu hơn một chút. Người này có tâm kế sâu xa, từ đầu đã nói không quan tâm đến danh tính của Hàn Khinh Khinh, nhưng giờ lại bất ngờ ép cô ta phải lựa chọn.
Dĩ nhiên không phải anh ta muốn giành Hàn Khinh Khinh, anh Lương nể mặt của Khương Nguyễn, cho phép anh ta có cơ hội giữ danh dự trong trường hợp hủy hôn.
Công việc tương lai của anh ta đòi hỏi một nhân cách không tỳ vết.
Thẩm Thiên Minh không còn là chàng trai ngốc nghếch chỉ cần một cuộc điện thoại của Hàn Khinh Khinh là có thể mời anh ta đến nhà nghỉ nữa.
Cơ hội đã được tạo ra cho anh ta, nếu không nắm bắt, sau này có thể không còn cơ hội để rời khỏi Hàn Khinh Khinh mà không bị tổn thương.
Thẩm Thiên Minh nói: “Hàn Khinh Khinh, dù em nghĩ gì, anh sẽ không hủy hôn vì công việc của em. Lời hứa kết hôn sau khi tốt nghiệp vẫn còn nguyên, anh chỉ nói điều này một lần, đừng có mơ tưởng lung tung nữa.”
Hôm nay, Thẩm Thiên Minh phải chịu sự sỉ nhục nhưng lại không đề cập đến việc hủy hôn. Hàn Khinh Khinh nghĩ, có vẻ như Thẩm Thiên Minh đã thay đổi, suy nghĩ sâu xa hơn, bắt cô ta phải là người đưa ra quyết định.
Lúc này, anh Lương đã sắp xếp cho Đinh Diệp Hoài đến nhắc nhở: “Cô Hàn, anh Lương hỏi hai người đã bàn bạc xong chưa?”
Hàn Khinh Khinh đã bị đẩy đến bước đường cùng phải lựa chọn. Cô ta rất muốn hỏi ý kiến của Mộ Tuyết Hội, nhưng anh Lương không cho cô ta thời gian.
Cô ta tự mình quyết định, nói: “Thẩm Thiên Minh, tôi cảm thấy tình cảm và công việc của mình bị xung đột, tôi còn trẻ, tôi muốn tập trung vào sự nghiệp. Chúng ta hãy hủy bỏ hôn ước đi.”
Trong lòng Thẩm Thiên Minh c.h.ế.t lặng như đá, không cảm thấy đau khổ, chỉ thấy giải thoát.
Hôm đó, anh ta và Hàn Khinh Khinh đã hủy hôn, chính Hàn Khinh Khinh là người chủ động đề xuất, với lý do cô ta muốn tập trung vào sự nghiệp.
Mẹ Thẩm vui sướng đến nỗi rơi nước mắt, nói với chồng: “Ôi trời ơi, không ngờ hôn sự này thực sự được hủy bỏ, cuối cùng cũng thoát khỏi Hàn Khinh Khinh rồi, tôi hạnh phúc quá.”
Cha Thẩm nói: “Chúng ta chỉ cần đạt được mục đích là được, hủy hôn êm đẹp, không cần cô ta phải hoàn trả bất kỳ khoản tiền cọc nào. Bà ở bên ngoài cũng nên giúp đỡ Hàn Khinh Khinh giải thích thêm.”
“Tôi biết, lần này nhờ có Khương Nguyễn, nếu Thẩm Thiên Minh không đến trại nuôi của cô ấy tham quan, cũng không có cơ hội hủy hôn.”
Sau khi hủy hôn, Hàn Khinh Khinh cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Trước sự lo lắng của chị gái và sự tiếc nuối của Mộ Tuyết Hội, cô ta không quan tâm, nói:
“Em cảm thấy anh Lương rất coi trọng em, nếu không anh ấy sẽ không bắt em phải lựa chọn giữa công việc và Thẩm Thiên Minh.”
Buổi tối, Khương Nguyễn ngồi cạnh Tần Viêm tính toán sổ sách của trại nuôi.
“Mỗi con gà con lãi năm xu, một tháng chỉ bán gà con cũng kiếm được mười ngàn. Anh Tần Viêm, khi tốt nghiệp được phân công việc, anh sẽ không còn áp lực gì, em hoàn toàn có thể nuôi anh.”
Tần Viêm cười nói: “Mỗi con gà con chỉ lãi năm xu, quá ít.”
Khương Nguyễn nói: “Không phải ít đâu, còn có tiền mua thức ăn, tiền nuôi gà nuôi vịt, còn có cả phần lợi nhuận từ tiệm gà rán nữa. Anh thật là giỏi, lại còn có thể giúp em đòi được hai phần trăm phần lợi nhuận.”
Tần Viêm giải thích: “Có thể đòi được hai phần trăm không chỉ là nhờ kỹ năng đàm phán, mà còn có nguồn hàng độc quyền của em. Nguyễn Nguyễn, dù là bất cứ khi nào, em cũng phải giữ nguồn hàng trong tay mình.”
Nguồn hàng của Khương Nguyễn, người khác cũng không thể học được.
Lô đầu tiên hai trăm nghìn con gà con được nuôi lớn, người dân ở sáu làng khác của xã Đại Lương đều tới xếp hàng để nhận gà con, phải phát mất vài ngày mới phát hết.
Sau khi sắp xếp xong nhiệm vụ nuôi trồng, phía Hạ Tử Kỳ có sự cố xảy ra, sau khi số tiền đầu tư đầu tiên được chuyển qua, thì không có tin tức gì nữa.
Cửa hàng đang trong quá trình trang trí, không có tiền nối tiếp phải ngừng công trình.
Khương Nguyễn trở về thành phố tìm Hạ Tử Kỳ để hỏi chuyện gì xảy ra, Hạ Tử Kỳ để lại lời nói, bảo đi công ty ở Thâm Quyến hỏi về phần tài chính.
Tuân Lực nói: “Xem ra có người trong nhà họ Hạ cố ý chống lại Hạ Tử Kỳ, cuộc tranh đấu nội bộ trong gia tộc, người chịu thiệt lại là chúng ta.”
“Nhưng bố của Hạ Tử Kỳ đã thông qua việc đầu tư vào tiệm gà rán mà, một người đứng đầu gia tộc lớn, không lẽ lại đùa giỡn như vậy sao?”
Tần Viêm sau một hồi suy nghĩ, phân tích cho Khương Nguyễn hiểu: “Họ ngừng đầu tư giữa chừng, có lẽ không phải muốn lừa em, mà muốn thông qua cách này, buộc em phải chủ động đến đàm phán.”
“Đàm phán cái gì?” Khương Nguyễn không hiểu.
Tần Viêm: “Kỹ thuật trong tay em, kỹ thuật về giống và ươm mầm.”
Khương Nguyễn lại không muốn đàm phán.
Khương Nguyễn không đàm phán, nhưng có đến hai mươi cửa hàng cùng lúc trang trí và đồng thời dừng công việc, chỉ riêng món nợ tiền trang trí đã không ít.
Hơn nữa, không ít dân làng xã Đại Lương vay mượn tiền để mua gà con và thức ăn, sau ba tháng, lô gà con đầu tiên cần phải thu hồi được hai trăm nghìn tiền hàng.
Nếu không tiếp tục đầu tư vào gà con theo thỏa thuận, toàn bộ ngành chăn nuôi phụ trợ của xã Đại Lương sẽ rơi vào khủng hoảng tín nhiệm.
Bản thân Khương Nguyễn không quan tâm, nhưng giờ đây cả một xã người nuôi gà đang theo sau, không thể hấp tấp bỏ cuộc.
Cô và Tần Viêm, Tuân Lực đang thảo luận biện pháp đối sách trong phòng riêng của nhà hàng Thường Phúc Tường.
Khương Nguyễn nói: “Nhà Hạ Tử Kỳ muốn ép chúng ta lên bàn đàm phán, chúng ta không thể tìm nhà đầu tư khác sao, đến lúc đó hối hận sẽ là nhà họ Hạ.”
Tần Viêm điềm tĩnh cuốn vịt quay cho Khương Nguyễn, “Chưa đến lúc đó.”
Nhìn thái độ tự tin của anh và Tuân Lực, Khương Nguyễn vội hỏi: “Có phải các anh đã nghĩ ra biện pháp rồi không?”
Tuân Lực và Tần Viêm chạm cốc, nhưng trong cốc của Tần Viêm là trà.
Lúc này, Tuân Lực thực sự ngưỡng mộ tầm nhìn xa của Tần Viêm.
Hắn nói: “Nhà họ Hạ ban đầu nói muốn mở bốn mươi cửa hàng, Tần Viêm khuyên tôi đầu tiên chỉ mở hai mươi cửa hàng, hai mươi cửa hàng này không thuê mà mua, khoản đầu tư đầu tiên của nhà họ Hạ, cơ bản dùng để mua mặt bằng.”