Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu

Chương 198

Khương Nguyễn chủ động đề xuất, Đinh Diệp Hoài thay mặt Lương Thủ Dập đồng ý, “Anh Lương sẽ ở lại Thâm Quyến vài ngày, cô Khương muốn gặp khi nào?”

“Buổi tối được không?” Khương Nguyễn hỏi.

“Được.” Đinh Diệp Hoài trả lời: “Khách sạn mà anh Lương đang ở có món Quảng Đông ngon lắm, hay là chúng ta vừa nói chuyện vừa ăn tối.”

 

“Được, vậy phiền anh rồi.” Khương Nguyễn nói: “Tôi sẽ đến sau khi làm xong thủ tục nhận phòng.”

Hàn Khinh Khinh lần đầu tiên ở một khách sạn tốt như vậy, thậm chí không muốn rời đi, một ngày còn chưa đến Hương Giang, trong lòng cô ta vẫn còn lo lắng.

 

Cô ta hỏi Đinh Diệp Hoài là người đặt phòng, “Anh Đinh, anh Lương sẽ mời khách phải không, khi nào chúng ta đến Hương Giang vậy?”

Đinh Diệp Hoài thực sự không mấy thích Hàn Khinh Khinh, cô ta quá thích hỏi han, nhưng anh Lương cần dùng cô ta, không phải bây giờ nhưng có thể là sau này.

Anh ta nói: “Cô Hàn, chủ nhà nào cũng phiền bảo mẫu hay hỏi linh tinh, đây vẫn là nội địa, đến Hương Giang, cô nhất định phải bỏ cái tật này.”

Hàn Khinh Khinh cảm thấy rất khó chịu, gọi điện cho Mộ Tuyết Hội, nói về chuyện anh Lương ở lại Thâm Quyến.

“Hội Hội, tớ thực sự hơi sốt ruột.”

Trước khi tốt nghiệp, Mộ Tuyết Hội đã thuyết phục Thường Lâm Yến đầu tư vào mỹ phẩm, ngành hàng đa dạng, chi phí thấp nhưng lợi nhuận cao, hiện tại chưa có đối thủ cạnh tranh.

Thường Lâm Yến đã xem qua kế hoạch của cô ta, dự án đã được khởi động, đang chuẩn bị xưởng sản xuất, chủ đạo là chiết xuất từ thảo dược, là niềm tự hào của hàng hóa quốc gia.

Cô ta không có nhiều thời gian để ý đến chuyện của Hàn Khinh Khinh, khuyên nhủ: “Cậu chỉ cần làm tốt công việc bảo mẫu của mình là được.”

Khi Thường Lâm Yến nghe thấy là Hàn Khinh Khinh gọi đến công ty, bà ta nhận lấy điện thoại, nói chuyện với Hàn Khinh Khinh vài câu, bảo cô ta xem abg Lương mời ai ăn tối, nói chuyện gì?

“Khinh Khinh, mặc dù cô không thể đi cùng, nhưng cô có thể nhờ nhân viên phục vụ món để hỏi thông tin, đừng ngại chi tiêu, tháng này tôi sẽ chia thêm năm trăm đồng cho chị gái của cô.”

Buổi tối chỉ có Khương Nguyễn, Lương Thủ Dập và cánh tay phải của anh ta là Đinh Diệp Hoài.

Ban đầu, phòng riêng rất kín đáo, nhưng nhân viên phục vụ khá phiền phức, cứ tìm cách vào phòng để thêm trà rót nước, Đinh Diệp Hoài đã gọi quản lý, dặn dò sau khi món ăn đã đầy đủ, không cần nhân viên phục vụ nữa.

Cuối cùng, không gian trong phòng mới yên tĩnh trở lại.

Ba người cùng ăn tối, ngồi trong phòng riêng dành cho tám người, gọi hơn mười món ăn.

May là Khương Nguyễn có thể ăn rất nhiều.

Khương Nguyễn nói: “Thực ra, nếu tôi chỉ làm thị trường trong nước thì không cần đầu tư, nhưng bây giờ tôi muốn làm thị trường quốc tế, không thể tự mình đơn độc chiến đấu. Tôi đã chia ra bốn phần cổ phần, bản thân tôi muốn giữ quyền quyết định tuyệt đối.”

Lương Thủ Dập không do dự, “Điều đó là nên làm, tôi muốn lấy cả bốn phần.”

Khương Nguyễn cười, bóc vài con tôm, ăn xong mới nói: “Hạ Tử Kỳ cũng nói vậy, nếu không hai người cứ đánh nhau xem chia thế nào. Còn có Tuân Lực nữa, anh ta đã dẫn dắt tôi trong kinh doanh, tôi cũng phải để lại phần cho anh ta. Cả Tần Ngạo, dù ít hay nhiều, anh ta cũng phải có một phần.”

Khương Nguyễn thể hiện nghĩa khí, bản tính của cô không cho phép bỏ rơi Tuân Lực và Tần Ngạo. Lương Thủ Dập không khiến Khương Nguyễn phải khó xử.

“Cô muốn quyền quyết định, 51% là đủ rồi, 49% còn lại, tôi sẽ liên lạc với mọi người để thảo luận, không cần cô phải làm trung gian.”

“Được, còn một việc nữa, tôi đã tìm được kỹ thuật viên, phòng thí nghiệm phải ở nội địa, anh có thể sắp xếp người vào đó, nhưng người chịu trách nhiệm chính phải là Tống Hà.”

Không phải không được, chỉ là Lương Thủ Dập không tin tưởng vào kỹ thuật của Tống Hà.

Anh ta suy nghĩ một chút, Tống Hà làm trong lĩnh vực nghiên cứu và phát triển hóa chất hàng ngày, sau này về mỹ phẩm, dược phẩm cũng cần xây dựng phòng thí nghiệm để nghiên cứu, không nên tranh cãi với cô về phòng thí nghiệm đầu tiên.

 

Anh ta nói: “Không vấn đề gì.”

Khương Nguyễn lại nói: “Sản phẩm không cần vội vàng ra mắt, chờ anh làm nóng thị trường cao cấp ở Hương Giang, chúng ta mới bán.”

Lương Thủ Dập nhất thời không hiểu ý của Khương Nguyễn.

 

Khương Nguyễn giải thích: “Sản phẩm đầu tiên chỉ để làm quà tặng cao cấp, làm nóng vòng tròn gia tộc của các anh, sau đó mới bán.”

Giống như trà Thần Thảo Hoa, đã có khá nhiều người muốn mua thông qua Lương Thủ Dập và Hạ Tử Kỳ.

Có một số người mà họ cũng không thể từ chối, nhưng Khương Nguyễn không cần phải nhờ cậy ai, cô dứt khoát không bán, khiến người khác không có cách nào.

Lương Thủ Dập cảm thấy việc này khả thi, “Tôi sẽ ở lại Thâm Quyến thêm vài ngày nữa, gọi Hạ Tử Kỳ đến bàn bạc về việc đầu tư và phân chia cổ phần.”

Khương Nguyễn nói: “Dù anh sử dụng phương pháp gì, lần này công ty đầu tư của nhà họ Hạ không được để cho chị gái của Hạ Tử Kỳ nắm giữ phần lớn cổ phần.”

Lương Thủ Dập: “Đừng đè áp lực lên tôi, tôi không quản lý chuyện nhà họ Hạ.”

Khương Nguyễn cười nói: “Anh chịu khó một chút, không phải để anh ra sức, làm sao tôi lại kéo anh vào cuộc chơi?”

...

Sau khi thảo luận sơ bộ về việc hợp tác, Khương Nguyễn trở về khách sạn của mình, không lâu sau có người tìm đến, người gõ cửa là Hàn Khinh Khinh.

Khương Nguyễn cảm thấy phiền phức, “Đêm khuya thế này cô không sợ sao, tìm tôi làm gì?”

Hàn Khinh Khinh lạnh lùng cười nói: “Khương Nguyễn, cô thật là mưu mô. Dùng danh nghĩa hợp tác để dây dưa với anh Lương. Cô không chữa khỏi chân cho anh ấy, có tư cách gì mời anh ấy đầu tư cho mình. Bám vào đàn ông để trèo lên, cô không cảm thấy mình có lỗi với Tần Viêm sao?”

Khương Nguyễn nhìn thấy Hàn Khinh Khinh thẹn quá hóa giận, biểu hiện này đã chứng minh được suy đoán của cô là đúng: nhân viên phục vụ tối đó đã bị Hàn Khinh Khinh mua chuộc bằng tiền, có lẽ nhân viên đã nghe được một vài lời bàn về việc hợp tác rồi chuyển lại cho Hàn Khinh Khinh.

Với đầu óc của Hàn Khinh Khinh, không thể nghĩ ra cách giải quyết, có người đã gợi ý cho cô ta, đem Tần Viêm ra làm cái cớ.

Khương Nguyễn cười nói: “Hàn Khinh Khinh, cô không phải là người nhà của anh Lương, cũng không phải là người thân của Tần Viêm, cô không quản được cả hai phía, lại chạy đến đây hỏi tôi, không phải là tự chuốc nhục vào mình sao?”

Hàn Khinh Khinh nói: “Tôi biết cô sẽ sỉ nhục tôi, nhưng tôi muốn nói với cô, gia đình của anh Lương không phải là nơi mà cô có thể leo vào được.”

Khương Nguyễn cười không nhịn được, “Thì ra cô biết mình không đủ tư cách, không phải từ đầu đã định làm người tình của anh ta đấy chứ?”

Hàn Khinh Khinh: “...” Cô ta chưa từng nói với ai, làm sao Khương Nguyễn biết được?

Khương Nguyễn tiếp tục nói: “Tôi đã đoán được cô mua chuộc nhân viên phục vụ, anh Lương thông minh như vậy, chắc chắn anh ta cũng biết. Cô bị người ta lợi dụng mỗi ngày như vậy, sao không thể thông minh lên vậy? Hơn nữa, sau này anh Lương chắc chắn sẽ cưới một người vợ xứng đáng, kẻ thù của cô không phải là tôi đâu.”

Bình Luận (0)
Comment