Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu

Chương 218

Đầu Hàn Thanh Mặc có vết thương, Tần Ngạo cảm thấy rất đau lòng, càng thêm dịu dàng, ngọn tóc dưới đầu ngón tay mềm mại, đây là lần đầu tiên Tần Ngạo chạm vào người cô ấy, trái tim anh ta vui sướng, nhẹ nhàng rung động.

Hóa ra, yêu thương sâu đậm đến tận xương tủy lại là cảm giác rung động như thế này.

“Thanh Mặc, anh thích em.” Tiếng máy sấy rất lớn, Tần Ngạo không chắc Hàn Thanh Mặc có nghe rõ không, nhưng anh ta cũng không dám nói to, sợ rằng giấc mơ sẽ tan vỡ.

“Nhiễm Tiểu Dung và chồng đã ly thân rồi.” Hàn Thanh Mặc trả lời một câu không liên quan.

 

Tần Ngạo không biết phải giải thích thế nào, anh ta nói: “Em biết đấy, anh không uống rượu, chỉ vì chuyện tình đầu với Nhiễm Tiểu Dung mà say hai lần, từ đó về sau, anh hoàn toàn buông bỏ trong lòng. Nếu em từ chối anh, anh nghĩ cuộc đời mình có lẽ sẽ phải thường xuyên tìm đến rượu để giải sầu, biết đâu sẽ c.h.ế.t sớm.”

Hàn Thanh Mặc không nhịn được cười, “Nhưng mà em là người rất nhỏ mọn, chuyện anh và người yêu cũ làm bạn, em không được chấp nhận.”

 

“Anh hứa sẽ không gặp cô ấy nữa.”

“Vậy cô ấy muốn gặp anh thì sao?”

Tần Ngạo suy nghĩ một chút, “Vậy anh sẽ nói, anh phải về nhà nấu cơm cho em.”

“Nhưng mà, tính tình em kỳ cục, không hề có tính cách lạc quan và tích cực như Khương Nguyễn.”

“Cô ấy là cô ấy, em là em, hai người khác nhau.” Tần Ngạo nói: “Người anh thích chính là em như vậy.”

“Được, em biết rồi.”

Lần này Tần Ngạo cùng Hàn Thanh Mặc trở về thành phố.

Anh ta bảo mẹ Tần đến nhà họ Hàn cầu hôn, “Mẹ ơi, mẹ nhất định phải giữ thái độ tốt, con nói này, nếu không cưới được Hàn Thanh Mặc, con sẽ không kết hôn trong đời này nữa.”

Con nhà Tần Viêm đã đủ lớn để đi mua xì dầu, Tần Ngạo vẫn chưa kết hôn, mẹ anh ta đã sốt ruột từ lâu, thuê bà mối, cùng với bố Tần đến bàn chuyện hôn sự với nhà họ Hàn.

Nhà họ Tần đến cầu hôn, có nghĩa là Hàn Thanh Mặc đã chấp nhận Tần Ngạo.

Hàn Trường Phong hỏi vợ, “Chuyện của hai đứa nó từ khi nào, sao anh không biết, hai em gái đều lấy vào nhà họ Tần, lòng này của anh sao mà đặng yên chứ?”

Giang Úy cười nói: “Tần Ngạo tính tình tốt, người hơi chậm chạp một chút, đúng là bổ sung cho tính cách của Thanh Mặc, em thấy hôn nhân này rất tốt.”

Hàn Thanh Mặc và Tần Ngạo đính hôn, cưới nhau vào tháng Chạp, khi cung kính nâng ly, nước lọc trong chai bị phát hiện, anh ta van xin: “Tôi không uống được rượu, say rượu không thể chăm sóc cho vợ, lại phải để cô ấy chăm sóc tôi, thực sự không thể uống.”

Vẫn là mấy vị phù rể giúp anh ta chặn rượu.

Chồng kiếp trước của Mộ Tuyết Hội, sau bao vòng vo lại cưới Hàn Thanh Mặc, lý trí của Mộ Tuyết Hội sụp đổ, cô ta chạy đến khách sạn muốn làm loạn.

Tần Viêm đã phòng trước, đoán Mộ Tuyết Hội không cam lòng, chặn cô ta lại không cho vào.

Mộ Tuyết Hội nghẹn ngào hỏi: “Tần Viêm, anh cũng đã trùng sinh đúng không, thực ra tôi nên đoán ra mới phải. Vậy anh phải biết, Tần Ngạo là chồng của tôi, làm sao anh ta có thể lấy người khác chứ?”

Tần Viêm chỉ cảm thấy Mộ Tuyết Hội xứng đáng, đã trùng sinh thì tự mình sống tốt, tại sao phải làm phiền người khác?

Anh nói: “Đừng tưởng tôi không biết, ngày xưa chính cô là người nặc danh viết thư cho bố của Nhiễm Tiểu Dung, vu khống Tần Ngạo thầm mến Khương Nguyễn, chỉ xem Nhiễm Tiểu Dung như lựa chọn dự phòng, khiến ông ấy có thành kiến với Tần Ngạo.”

Lúc đó Tần Ngạo và Khương Nguyễn cùng nhau bắt lươn bán trứng, khó tránh khỏi hiểu lầm.

Tần Viêm nói: “Cô toan tính mọi điều, không ngờ lại có kết cục này nhỉ, anh Hàn bảo vệ em gái như thế nào cô đều rõ, cô dám làm loạn, anh ấy có thể đưa cô vào đồn cảnh sát đấy.”

Bình Luận (0)
Comment